Insane
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326083

Bình chọn: 8.5.00/10/608 lượt.

an hệ gì. Một số quan tâm quá độ đến cô, trong lòng không khỏi nghi ngờ vô căn cứ là cô thật sự có quan hệ hay là giả quan hệ với Tần Thành, để cho con dâu cả của họ Tần là Hạ Chi Khanh làm trung gian giới thiệu cô trong bữa tiệc.

Tần Thành ở bên này thoát khỏi mấy chục người nam nữ đến giới thiệu tên, tìm hiểu sự thật – nâng ly rượu với Tần Tự ở xa xa.

Tần Tự gật đầu, vẻ mặt bất động, hai ba bước đi đến bên cạnh Hạ Chi Khanh, nói: “Tiệc phải bắt đầu rồi.”

“Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.” Hạ Chi Khanh cười nắm lấy tay Tưởng Tịch, nói với mấy người bạn kia: “Chúng tôi đi trước nhé.”

Tay chị ta giơ lên không, vừa khéo làm cho những người đó nhìn thấy rõ vòng tay đá quý của chị ta và Tưởng Tịch giống nhau. “Vô cùng cảm ơn các vị có thể đến.” Tần Tự nắm tay Hạ Chi Khanh đi đến chỗ cầu thang cao hơn để tất cả khách khứa đều có thể nhìn thấy bọn họ. “Tần Tự tôi vô cùng vinh hạnh có thể mời được các vị đến. Nếu cảm ơn, Tần Tự tôi cũng không nhiều lời. Nhưng mà tối hôm nay mẹ tôi nhiều lần dặn dò muốn công bố một sự kiện, Tần Tự tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy rằng việc này để cho em trai tôi Tần Thành nói là thích hợp nhất.”

Anh ta vừa dứt lời, Tần Thành liền dắt tay Tưởng Tịch đi qua.

Trong đại sảnh có người lờ mờ đoán được cái gì, sắc mặt nhìn không tốt lắm. Tưởng Tịch chỉ tiếp nhận những ánh mắt đánh giá không tốt này, bình tĩnh tự nhiên đi lên cầu thang trải thảm đỏ.

Tần Tự, Hạ Chi Khanh lùi lại nửa bước. Tần Thành hắng giọng, ánh mắt dạo qua một vòng trong đại sảnh, không lâu thì nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đã nhiều ngày có một số truyền thông đặc biệt để ý đến quan hệ của tôi và cô Tưởng. Cho nên, hôm nay tôi liền mượn cơ hội này nói rõ một chút.”

Có người lén lút lấy bút ghi âm ra.

Tần Thành chậm rãi gợi lên khoé môi, nhìn người nọ mở nút bút ghi âm, rồi mới nói: “Cô Tưởng không phải là tình nhân hay bạn gái của tôi.”

Người cầm bút ghi âm nọ nhẹ nhàng thở ra. Đồng thời, cửa đại sảnh lặng yên không một tiếng động mở ra, có người tới trễ đi vào.

Tầm mắt Tần Thành nhìn người tới trễ đúng hai giây thì rời đi, nói tiếp lời vừa rồi: “Chúng tôi cũng không phải là bạn bè. Trên thực tế, cô Tưởng là vợ của tôi, chúng tôi đã kết hôn hơn một năm trước. Bởi vì không muốn phức tạp chuyện xây dựng sự nghiệp của cô ấy, cho nên vẫn không công khai với mọi người.”

Phía dưới yên lặng đến nửa phút.

Tần Thành hoàn toàn không thèm nhìn tới, cười cười, cầm tay Tưởng Tịch lên, dưới ánh đèn, một cặp nhẫn kim cương sáng lấp lánh tượng trưng quan hệ của bọn họ.

Phương Duệ cười khổ lui ra phía sau, lùi đến không thể lùi được nữa thì mới dừng lại.

Anh tin tưởng những lời này của Tần Thành không chỉ nói với những người có mục đích với Tưởng Tịch trong đại sảnh này, mà còn nói với anh.

Nhưng, bọn họ kết hôn đã hơn một năm, tại sao truyền thông lại không có một chút tin tức nào?

Phương Duệ cảm thấy miệng đắng nghét. Anh thích một người nhiều năm như vậy, cuối cùng ngay cả người đó kết hôn mà cũng không biết.

Quả thật rất thương tâm.

Nếu không phải trong đại sảnh có nhiều người, Phương Duệ khẳng định mình sẽ lập tức rời đi.

“Cậu út.” Vừa rồi ở trên cầu thang Tưởng Tịch liền nhìn thấy Phương Duệ, đi xuống lầu nhìn thấy sắc mặt của cậu không tốt liền nói với Tần Thành một tiếng rồi lập tức chạy lại đây.

“Tiểu Tịch.” Phương Duệ khổ sở mỉm cười. “Tôi còn nghĩ khi nào thì uống rượu mừng của cháu, thì ra cháu đã kết hôn từ lâu.”

“Cháu cũng không ngờ.” Tưởng Tịch cười. “Cháu đã nghĩ là sau ba mươi tuổi mới kết hôn.”

Kiếp trước cô sống đến hai lăm hai sáu tuổi, Nguyên Tấn Thần cũng không có một câu đề cập đến chuyện kết hôn, quan hệ của bọn họ thuỷ chung dừng lại ở bạn trai bạn gái. Cho nên tới kiếp này, ngay từ đầu cô không có nghĩ tới kết hôn. Dù sao lứa tuổi này của cô cũng chỉ là ở đại học.

“Vậy các người…” Phương Duệ tạm dừng một chút. “Tổ chức hôn lễ khi nào?”

“Xem như là vào ngày mùng một tết năm trước, nhưng mà tổ chức ở Thuỵ Sĩ, lúc đó bên kia là ba mươi tết.” Tưởng Tịch cầm lấy hai ly rượu, đưa một ly cho Phương Duệ. “Cháu hiểu được quan tâm của cậu út đối với cháu, chuyện này là cháu không đúng.”

“Không sao.” Phương Duệ cảm thấy lòng mình tan nát thành phấn, nhưng trên mặt vẫn giả bộ ung dung nhàn nhã. “Cháu vui lòng là tốt rồi. Chị đã mất sớm, vốn chúng tôi nên chăm sóc cho cháu, nhưng đã phụ lòng của chị. Cháu đã quyết định như vậy, tôi không có gì để nói. Nhưng, cậu ta đối xử với cháu tốt chứ?”

“Rất tốt.” Tưởng Tịch nhìn thoáng qua người đang được nói tới là Tần Thành, vẻ mặt anh cứng ngắc, vô cùng không thích lôi kéo làm quen. “Anh ấy là người chồng tốt.”

Hạnh phúc sâu đậm trong mắt cô khiến Phương Duệ nhói đau, ngửa đầu uống hết ly champagne, tựa như nói giỡn: “Ngày nào đó cậu ta đối với cháu không tốt thì tôi sẽ ra mặt cho cháu.”

“Anh Phương là đang lo lắng cho Tưởng Tịch sao?” Tần Thành đột nhiên thoát khỏi người kia, híp mắt nói: “Cảm ơn anh Phương trước kia đã yêu mến Tưởng Tịch có thừa, tôi ở đây kính anh một ly.”

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “yêu mến”.

Trong lòng Phương Duệ đau xót, lập tức nhậ