
m tàn tro, trong lòng tự nhũ với mình, sẽ không, dì Tần sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Giản Nhụy Ái đỡ bà nội chạy tới, bọn họ nhìn cảnh tượng trước mắt thiếu chút nữa chân đứng không vững… quá thê thảm rồi. . . . . .
Dì Tần nằm trên sàn nhà, khắp người toàn là máu, máu nhuộm thành một mảng lớn. Trên người toàn là vết thương.
Bên cạnh là trăm mảnh vỡ, chẳng có từ nào có thể hình dung cảnh tưởng lúc này. Giản Nhụy Ái cắn chặt môi, liều mạng lắc đầu, nước mắt không thể kiềm nén nổi mà xông ra bên ngoài.
"Dì Tần." Đơn Triết Hạo cảm thấy máu toàn thân anh chảy xuôi, tay anh run rẩy, đưa tay đỡ dì Tần dậy.
Giản Nhụy Ái và bà nội đưa đôi mắt thâm tình nhìn dì Tần, bà nội lập tức phân phó: "Nhanh lên một chút, gọi xe cứu thương."
Tâm Đơn Triết Hạo cũng run rẩy, nước mắt từ hốc mắt chảy ra. Từ nhỏ đến lớn đều là dì Tần tự tay nuôi nấng anh. Trong lòng anh phần dì Tần cũng chẳng thua kém bà nội.
Anh đem đôi tay, lau cơ thể dì Tần, nhưng máu càng lúc càng chảy nhiều, anh tức giận quát: "Nhanh gọi xe cứu thương."
Giản Nhụy Ái thương tâm nhìn Đơn Triết Hạo. Tay khoác lên bả vai Đơn Triết Hạo, không biết an ủi Đơn Triết Hạo như thế nào.
"Dì Tần, con là Đơn Triết Hạo. Người nhanh tỉnh lại đi. . . . . . Nhanh tỉnh lại một chút. Con không cho phép người ngủ." Đơn Triết Hạo gào thét.
Giọng nói cứng rắn nuốt lấy đau thương, nước mắt chảy ra như suối.
Bà nội ngồi xổm xuống, lôi kéo một cánh tay khác của dì, rơi nước mắt tâm sự."Tần Lan, đừng ngủ gật. Chịu đựng, bác sĩ sẽ đến, bọn họ sẽ cứu cô . . . . . ." Ngón tay Dì Tần giật giật, mí mắt từ từ mở ra, suy yếu đến giọng nói cũng trở nên yếu đuổi: "Cậu . . . . . chủ. . . . . . Cậu . . . . . chủ, tôi không thể chống đỡ được nữa rồi. Cầu xin. . . . . . cậu đáp ứng. . . . . . tôi. Chăm sóc thật tốt. . . . . . cho Tình Tình. Van xin cậu, cậu chủ. . . . . ."
"Dì Tần, dì đừng nói chuyện nữa. Giữ gìn sức khỏe, bác sĩ sẽ đến."
"Được. . . . . . Có thể. . . . . . Mau. . . . . . Muốn. . . . . . Không. . . . . . Được. . . . . . Rồi. Đồng ý tôi. . . . . ."
"Được, được… con đồng ý. Con sẽ chăm sóc Tình Tình. Nhưng con muốn dì tiếp tục sống. Tiếp tục sống nữa có được không." Đơn Triết Hạo cầu xin, lòng anh đau đớn cực kỳ.
"Tôi. . . . . . thật xin lỗi Tình Tình. Mới. . . . . . rồi. . . . . . Để cho dì. . . . . . Trở nên. . . . . . Như hôm nay. Là dì. . . . . . chưa chăm sóc tốt cho nó. Dì thật xin lỗi. . . . . . Dì. . . . . ." Dì Tần trút ra một hơi.
Xe cứu thương rất nhanh đã đến nhà họ Đơn, nhân viên cứu hộ lập tức tiến hành cấp cứu, nâng dì Tần lên xe. Đơn Triết Hạo, Giản Nhụy Ái với bà nội cùng nhau lên xe.
Ở trên xe, nhân viên cấp cứu bắt đầu băng bó cho bà, giúp bà mang bình dưỡng khí.
"Bác sĩ, bà ấy như thế nào." Đơn Triết Hạo khẩn trương hỏi.
"Cậu Đơn, xin cậu cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức." Nhân viên cấp cứu vội vàng trả lời.
"Bác sĩ, cầu xin các người, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, nhất định phải cứu sống dì ấy." Bà nội phân phó, mắt nhìn chằm chằm gương mặt đầy máu của Tần Lan.
Giản Nhụy Ái ngồi bên cạnh Đơn Triết Hạo, tay cầm lấy tay Đơn Triết Hạo muốn anh mạnh mẽ hơn nên cô dịu dàng trấn an: "Hạo, đừng lo lắng. Dì Tần, dì ấy sẽ tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Đơn Triết Hạo đưa tay ôm Giản Nhụy Ái vào ngực, nước mắt chảy dọc sóng lưng Giản Nhụy Ái. Một giọt. . . . . hai giọt. . . . . . Anh dùng hết sức, ôm cô thật chặt.
Đúng vậy, anh đang rất sợ. Anh vô cùng sợ. Nhìn nội tâm anh kiên cường như thế nhưng bên trong lại có một nỗi sợ hãi, đó chính là sợ cái chết, anh không có dũng khí để tiếp nhận tin tức một người thân nào đó rời xa mình.
Giản Nhụy Ái biết đối với một cô nhi như bọn họ thì không cách nào tiếp nhận đã kích lớn như vậy, bọn họ sợ chết, sợ người thân rời đi cái loại cảm giác ấy đau cắt thịt… đau đớn đến quặng cõi lòng.
Cô chỉ có thể yên lặng rơi lệ, cùng anh khóc thầm.
Bà nội chuyên chú nhìn Tần Lan, nước mắt chảy dài.
Xe cứu thương chạy thật nhanh đến bệnh viện, rồi dì Tần được đưa đến phòng phẫu thuật.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Mấy người bọn họ đứng ở cửa phòng giải phẩu, ánh mắt không ngừng nhìn đèn đỏ, không khí khẩn trương vô cùng nồng đậm.
"Mẹ. . . . . ." Lạc Tình Tình đuổi đến bệnh viện, trên mặt đều là nước mắt. Cô ta bắt lấy cánh tay Đơn Triết Hạo: "Hạo, Mẹ em đâu?"
Lạc Tình Tình kích động thế, đánh mất không khí an tĩnh. Cô ta đưa mắt quét qua ba người bọn họ. Lạc Tình Tình nổi điên quát: "Nói, mẹ em đâu?"
Đơn Triết Hạo ôm lấy Lạc Tình Tình đang kích động. "Em đừng quá kích động, mẹ em sẽ bình an vô sự."
"Đúng vậy, Tình Tình, dì Tần nhất định sẽ không có chuyện gì." Giản Nhụy Ái trấn an.
"Cút ngay, tôi không cần cô giả nai. Tôi đã nghe nói rồi, nếu không phải mẹ tôi giúp cô xách hành lý, mẹ tôi cũng không bị nổ chết rồi. Người vốn phải chết là cô."
Lạc Tình Tình giống như người đàn bà chanh chua hướng về phía Giản Nhụy Ái bắn loạn bắn càn, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của Giản Nhụy Ái.
"Tôi. . . . . ." Giản Nhụy Ái biết tâm tình của Lạc Tình Tình hiện tại ra sao, hơn ai hết cô hiểu cảm gi