
hỉ có thể kiềm chế lại, nếu không hai người đàn ông bỉ ổi kia sẽ càng thêm hưng phấn
Một người đàn ông nở nụ cười tà ác, trong mắt đều là ý tham lam: "Ha ha. . . . . . Chúng tôi không lấy tiền, chúng tôi chỉ cần người, phụ nữ mềm mại như cô càng thích."
"Các người đừng qua đây, qua đến, tôi sẽ la lên cứu mạng." Giản Nhụy Ái từng bước từng bước lui về sau.
"Ha ha. . . . . ." Hai người đàn ông này hình như không hề sợ sự hâm dọa của Giản Nhụy Ái, đem theo đôi mắt đầy dục vọng, đi đến bên người Giản
Nhụy Ái
Vào giờ khắc này, trong đầu Giản Nhụy Ái chỉ có bóng dáng của Đơn Triết
Hạo, vì sao anh chưa đến cứu mình nữa, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
‘Bằng, bằng. . . . . ’ mấy tiếng súng vang lên, ở trong căn phòng nhỏ tối ôm, thanh âm này càng rõ ràng.
Giản Nhụy Ái mở mắt, thấy hai mắt của người đàn ông bỉ ổi trợn to, ngã
xuống đất, Đơn Triết Hạo giống như một chiến sĩ cầm súng oai vệ đứng
trước mặt cô
Lúc nhìn thấy hai người đàn ông này khi dễ Giản Nhụy Ái, đại não Đơn
Triết Hạo không cách nào suy nghĩ được, anh tức giận móc súng ra, bất
chấp tất cả giết hai người bọn họ, bọn họ đã chọc giận Đơn Triết Hạo,
muốn nhúng chàm Giản Nhụy Ái rồi, thật đáng chết.
"Tiểu Nhụy." Đơn Triết Hạo ôm chặt lấy Giản Nhụy Ái, đem thân thể mềm mại của cô ôm thật chặc vào trong ngực.
Giản Nhụy Ái cố nén sợ hãi xuống, cắn môi, mặc cho Đơn Triết Hạo đem cơ
thể mình ôm vào trong ngực anh, gần sát trong ngực của anh, có một hương hoa dịu dàng và ấm áp khiến cho cô bình tâm trở lại
Cô biết Đơn Triết Hạo sẽ đến cứu cô, Đơn Triết Hạo là một người chiến sĩ trong lòng cô, mặc kệ gặp phải bao nhiêu khó khăn, anh cũng sẽ không
chùn bước khi cô gặp khó khăn.
Đơn Triết Hạo đau lòng, tay không khỏi trói chặt, cảm giác thân thể Giản Nhụy Ái cứng ngắc, nóng nãy hỏi "Tiểu Nhụy, em có sao không?."
"Hạo, hiện tại chúng ta đang ở nước ngoài, hai người kia chết, có xảy ra chuyện gì không." Cô mờ mịt nhìn Đơn Triết Hạo, cô không hy vọng Đơn
Triết Hạo vì cô mà ngồi tù
"Đứa ngốc, không có chuyện gì, nếu như hai người kia là phạm nhân mới
trốn tù, cảnh sát sẽ không làm gì chúng ta, ngược lại sẽ còn có phần
thưởng, vì đã thay cảnh sát lập công." Đơn Triết Hạo nhìn gương mặt tiều tụy của Giản Nhụy Ái, trong lòng bỗng đau xót, bàn tay khẽ xoa gương
mặt của cô.
Buổi sáng, xem tin tức trên báo chí, đã nhìn thấy cảnh sát đang bắt giữ
hai kẻ trốn thoát khỏi nhà tù, không nghĩ đến để bọn người xâm nhập trên thuyền, nếu không phải anh kịp thời chạy tới, hậu quả rất khó lường.
Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt mê man nhìn Đơn Triết Hạo, cảm giác lời của anh không hề phạm pháp, cô càng thêm mơ hồ. "Hạo, anh thật sự rất tốt với em." Giản Nhụy Ái ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo nước mắt.
Nước mắt kia như có ma lực, chặt níu lấy lòng của Đơn Triết Hạo không buông: "Tiểu Nhụy, ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lòng."
Giản Nhụy Ái choàng tay ôm lấy cổ anh, ôm thật chặt: "Hạo, chúng ta trở
về nước, hiện tại đi liền, em không muốn ở lại chỗ này, có được hay
không."
Không tệ, Maldives, cô đã được đến rồi, nên đi về thôi, cô không muốn ở
lại chỗ này nữa, lần này may mắn có thể thoát, nếu như lần sau gặp phải
nguy hiểm, vậy phải làm thế nào.
Cô không muốn rời khỏi Đơn Triết Hạo, cũng không muốn anh gặp nguy hiểm.
"Hiện tại sao?" Trên mặt Đơn Triết Hạo tràn đầy nghi ngờ: "Được, chúng ta trở về nước." Giọng nói mang đầy vị cưng chiều.
"Cám ơn anh, Hạo." Giản Nhụy Ái hạnh phúc chui vào trong ngực Đơn Triết Hạo
Lần du lịch này, xảy ra một trận vui vẻ lại hoảng sợ, rồi thời gian đi
du lịch đã khá dài, cho nên, chuyện của công ty có lẽ cũng chất đầy.
Anh là ông chủ lớn nên công việc bận rộn hơn người, Đơn Triết Hạo lại sợ Giản Nhụy Ái ở nhà một mình sẽ bị chuyện cũ ám ảnh, nên thường gọi điện bảo Y Thiếu Thiên mang công việc về nhà cho anh làm, một nửa thời gian ở bên cạnh Giản Nhụy Ái, một nửa dành cho công việc, như vậy không bài
trừ lẫn nhau.
Sáng sớm, Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo bận rộn đến bể đầu sứt trán,
cô cũng không thể gíup đỡ anh cái gì, chỉ có thể tận lực không quấy rầy
đến anh.
"Bà nội, bà làm gì thế." Giản Nhụy Ái thấy bà nội đang trong hoa viên,
tròng mắt vui mừng, cô không phải là người yêu hoa, nhưng nhìn bà nội tỉ mỉ chăm sóc hoa như thế, mỗi bồn hoa đều vô cùng xinh đẹp
Trong lòng khó tránh khỏi ngứa ngáy một chút.
Bà nội luôn bận rộn, một đầu tóc bạc trắng đang tắm trong ánh mặt trời
nhưng gương mặt không hề tái nhợt, đang tỉ mỉ chăm sóc từng đóa hoa.
"Tiểu Nhụy, cháu đến rồi à, mau đến giúp bà nội xem những đóa hoa này có xinh đẹp hay không?" Trên mặt bà nội lộ ra nụ cười hài lòng.
Giản Nhụy Ái không dám chậm trễ, bước đến, ngắm nhìn những đóa hoa: "Rất nhiều hoa, cũng rất đẹp."
"Đúng vậy! Bà nội già rồi không có chuyện gì để làm, chỉ có hoa làm bạn! Chờ đóa hoa nở rộ, ngắm thời khắc đẹp nhất của đóa hoa." Đôi mắt bà nội tràn đầy hạnh phúc
"Đúng vậy! Chờ vườn hoa nở rộ, vậy thì thật là đẹp không sao tả xiết." Giản Nhụy Ái mỉm cười nói.
Bà nội nhìn gương mặt tươi sáng của Giản Nhụy Ái, mỉm cười nói: "Tiểu
Nhụy, cám