Old school Easter eggs.
Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323565

Bình chọn: 9.5.00/10/356 lượt.

ó thể nói đến đây thôi, nếu ngươi không thể giữ được Linh Nhi, ta vẫn sẽ ra mặt để đưa nó đi, ngươi có hiểu không?”

“Vâng, vãn bối hiểu.” Vị nương nương này chịu gọi tên Linh Nhi, điều

đó cũng có nghĩa bà đã chấp nhận thân phận của Linh Nhi ở kiếp này, tiếp theo đây việc hắn cần phải làm, chính là dốc hết sức lực tâm trí ra để

bảo vệ cho tiểu thê tử của mình.

Phi Hồ tiên tử cười dịu dàng hơn: “Vậy, ta tạm thời giao con gái mình cho ngươi.”

“Dạ?” Cái đầu nhỏ của Linh Nhi bỗng quay sang nhìn Thu Hàn Nguyệt, giơ tay ra thấp thỏm: “Mẹ không giận Linh Nhi ư?”

Phi Hồ tiên tử nhìn máu mủ của mình, đáp: “Mẹ không bao giờ giận bảo bảo cả.”

Linh Nhi cười tươi như cánh đào trong gió xuân, rồi vuột khỏi vòng

tay của ca ca, chạy như bay lao vào lòng mẹ, “Mẹ không giận, Linh Nhi

rất vui.”

“Bích Thánh nương nương dùng cách đó để xuất hiện, thực sự là vì muốn thu hút sự chú ý của tam giới, để người kia hành động biết điều một

chút đúng không?”

Sau khi sóng gió qua đi, Linh Nhi mệt mỏi cả ngày trời giờ đã bắt đầu buồn ngủ, được Thu Hàn Nguyệt bế về tẩm lầu nghỉ ngơi. Bách Diêu cùng

Thu Quan Vân không biết đã biến đi đâu. Trong đình rộng rãi, hai vị mĩ

nhân tuyệt thế mặt mày lạnh lùng, khí chất khác thường đang ngồi bên

bàn, tay nâng chén trà trò chuyện giữa đêm khuya.

“Quả nhiên người của Vu giới có con mắt nhìn xa trông rộng, người

thông minh như lệnh ái, ta mới chỉ gặp một chưa từng gặp người nào thứ

hai.”

Vân Thương Hải nhoẻn miệng cười: “Ta còn biết, thực ra Bích Thánh

nương nương rất vừa ý với chàng rể Thu Hàn Nguyệt kia. Chỉ là còn chút

ít nghi ngờ, nghi ngờ hắn thật sự không thể bảo vệ được Linh Nhi.”

“Việc ấy mà cũng bị thủ lĩnh nhìn ra sao?” Phi Hồ tiên tử giãn nét mặt thoải mái, cầm chén trà lên kính vị ngồi đối diện.

“Đại nhân vật nhất định sẽ tìm tới đây gây phiền phức kia sớm muộn

cũng sẽ đến, mà năm xưa Bích Thánh nương nương đã không thể bảo vệ cho

con gái của mình, lần này chắc không muốn giẫm vào vết xe đổ ấy nữa.

Nhưng thực lực của đối phương thực sự rất mạnh, Bích Thánh nương nương

sợ cảnh nhiều năm trước tái diễn nên không ngại việc kinh động tam giới, thậm chí còn dụ ta và Bách Diêu tới đây. Người rất hài lòng với con rể

Thu Hàn Nguyệt, dù cũng định làm khó hắn chút ít, nhưng vẫn có ý bảo vệ. Người cũng biết người trong Vu giới rất yêu thương bảo vệ người của

mình, chuyện của Hàn Nguyệt chắc chắn ta sẽ quản.”

“Đúng là không gì có thể qua được mắt của Vân thủ lĩnh.” Phi Hồ tiên

tử khẽ thở dài, giọng đầy luyến tiếc: “Kể ra thì, ta và mẫu thân người

có hoàn cảnh khá giống nhau, điều không giống là, mẫu thân người gặp

được một người đàn ông thương yêu mình thật lòng, còn số ta không được

may mắn như thế.” Nói đến đây lông mày giãn ra, rõ ràng là không còn cảm thấy đau đớn vì tình cảm đó nữa. “Huynh trưởng của ta, vị tiền thủ lĩnh của Vu giới tọa hóa phi thăng ấy, từng nói nữ tử Vu tộc rất đa tình,

nghĩ lại quả rất đúng. Ta như thế, lệnh đường như thế, Vân thủ lĩnh cũng như thế, và ta tuyệt đối không muốn người tiếp theo là con gái của ta.”

“Linh Nhi đã trải qua một lần chuyển thế, trong người không còn dòng

máu của Vu tộc nữa, nữ tử Vu tộc si tình tiếp theo sẽ không phải là nó

đâu. Còn là ai thì…” Vân Thương Hải đột nhiên nhướng môi lên. “Để nó

trải qua sự giày vò này cũng tốt, giúp giảm bớt ngạo khí ngông cuồng của nó đi, chưa hẳn đã là việc xấu.”

“Vân thủ lĩnh nói có lý, con đường của chúng phải do chúng tự đi,

nhưng những nữ tử trẻ tuổi này liệu có chịu nổi phong ba bão táp trên

đường hay không?”

“Sao Bích Thánh nương nương không chờ xem sao?”

Khi câu chuyện đêm khuya này kết thúc, cũng là lúc hai vị tuyệt thế

giai nhân này phải đi. Khi hai người bọn họ biến mất, thì Thu Hàn

Nguyệt, Thu Quan Vân và Bách Diêu đang ẩn mình trong bóng tối lập tức

hiện thân, quay sang nhìn nhau giây lát.

“Mười tám tháng bảy.” Bách Diêu nói.

“Một ngày trên trời bằng một năm ở hạ giới, ngày đó chính là ngày

tròn hai mươi năm người ấy hứa với thiên đế Tây phương rằng sẽ không hỏi tới tung tích của tiểu tẩu tử.”

“Từng nghe quân vương trong nhân gian đều có ngũ thân bảo vệ, vì phải nghe theo lệnh trời, nên ti thần của thiên giới âm thầm đi theo bảo hộ. Hôm đó ta sẽ vào ở hoàng cung, tạm mượn hoàng khí để lánh một thời

gian, tiện thể đánh giá tình hình, tìm cách ứng phó.” Thu Hàn Nguyệt

nói.

Ba người họ như có thỏa thuận ngầm, ai nói trước ai nói sau, Thu Quan Vân đột nhiên giơ cao tay nói lớn: “Hai người hãy thể hiện chút khí thế cho bổn đại gia xem. Để hai vị lão bà bà biết thế nào là hậu sinh khả

úy!”

Hai người kia nghe thấy mà như không, chẳng buồn liếc Quan Vân lấy một cái, bỏ đi thẳng.

Thành Triệu Ấp.

Trong hoàng cung đại nội, hoàng gia nguy nga. Thu Hàn Nguyệt đưa thê

tử đến đây ở đã được vài ngày, thời gian đầu, hắn vốn còn lo lắng chỗ

này kín mít thâm nghiêm khiến tính tình vui vẻ của Linh Nhi bị gò bó,

khiến tiểu thê tử không vui, không ngờ, thành chủ phu nhân được hoàng

thượng vô cùng sủng ái, thích thú du ngoạn ngắm nghía đủ mọi kỳ hoa dị

thảo, đình đài