XtGem Forum catalog
Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323662

Bình chọn: 10.00/10/366 lượt.

n vạm vỡ nhảy ra, xắn tay áo lên, giơ nắm đấm. “Đám người xuất gia các ngươi chẳng phải

lúc nào cũng mở miệng nói từ bi sao? Giờ lại còn bắt nạt một thành chủ

phu nhân yếu ớt trói gà không chặt lại đang mang thai tiểu thành chủ, từ bi ở đâu? Các người dám động vào một sợi tóc của thành chủ phu nhân,

thì Mao lão tam ta sẽ không tha cho các ngươi!”

Ông lão râu dài lắc đầu thở…dài: “Nếu thành chủ phu nhân thật sự là

hung yêu, thì sẽ không để cho đám người phàm các các ngươi nhe nanh múa

vuốt trước mặt mình, đúng không? Các ngươi là đạo nhân bắt yêu, lẽ nào

còn không hiểu đạo lý mềm nắn rắn buông?”

“Chẳng phải vậy sao, nếu thành chủ phu nhân thật sự là một đại ma đầu không việc ác nào không dám làm, thì bọn họ còn dám đứng đó huênh

hoang?”

Một người có dáng vẻ thư sinh lên tiếng, “Nói đi cũng phải nói lại, bọn ta cũng còn dám đứng ở đây nữa không?”

Đám đạo nhân kia thấy những người đứng xem vừa có chút phản ứng tích

cực nay bỗng nghiêng về hướng khác, bất giác cuống cuồng, Tuyệt Vọng đạo nhân càng sợ hơn, cao giọng nói: “Các ngươi thì hiểu gì? Nếu yêu vật

không có vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy thì làm sao có thể mê hoặc người

phàm? Làm sao khiến những người đang sống vô thức lâm vào cảnh tử vong?

Lúc này dung mạo như hoa, nhưng lúc sau sẽ là nhe nanh múa vuốt, đấy là

bản chất của yêu! Các ngươi chỉ chìm đắm mê muội trước vẻ bề ngoài mà

các ngươi nhìn thấy, thì chỉ còn con đường chết!”

“Nhưng bọn ta đã nhìn thấy dung mạo như hoa, mà chưa thấy nhe nanh

múa vuốt.” Người nói, vẫn là ông lão râu dài kia. “Vừa rồi ngươi muốn

thành chủ phu nhân hiện nguyên hình, nhưng thành chủ phu nhân hiện

nguyên hình hồ ly rồi vẫn khiến người ta yêu quý, ngươi sẽ nói thế nào

đây? Cho dù là cơ thể của người, nhưng trái tim độc ác, thì cũng không

thể được gọi là người. Ngược lại, dị loài biến thành người thì đã sao?

Tâm địa thuần khiết, lương thiện, thì chính là người thật sự, không phải sao?”

“Ông già kia, thật không hiểu đạo lý!” Tuyệt Vọng đạo nhân trợn mắt.

“Đám người ác trong loài người, đã có pháp luật quan phủ trừng trị, còn

cái ác của yêu, người phàm sao bì được? Ngươi người trần mắt thịt, ngươi có thể nhìn thấy bản chất độc ác của yêu nghiệt không? Ông già ngươi hễ mở miệng là đánh lạc hướng bách tính, nếu có ngày yêu tính thật sự phát tác, hại tính mạng của bách tính, ông có chịu trách nhiệm được không?”

“Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm!” Ông già ưỡn ngực, khí thế

không hề thua kém ai. “Lão hủ ta dám lấy cái mạng già đã sống mấy chục

năm ra đảm bảo, thành chủ phu nhân dù ở bất kỳ đâu, cũng không bao giờ

hại tính mạng con người! Ngược lại, đám xuất gia tự coi việc cứu người

là nhiệm vụ của mình kia, e rằng khi các ngươi đi trừ ma diệt nghiệt, có người gặp nguy hiểm ngay trước mắt cũng lờ đi như không thấy, lại còn

đưa ra một lý do rất đường đường chính chính, lấy đại cục làm trọng!”

“Ngươi…” Sắc mặt đám đạo nhân thoáng biến, Tuyệt Vọng đạo nhân thì

nén giận đã lâu, lập tức bùng nổ. “Ngươi rõ ràng không phải một người

dân bình thường, rốt cuộc ngươi là ác nhân từ đâu tới, dám ở đây mê hoặc lòng người?”

Ông lão phì cười, “Bị lão hủ nói trúng tim đen rồi chứ gì? Các vị đạo trưởng quên rồi, nhưng lão hủ thì chưa quên, ba năm trước dưới núi

Thiên Âm, các ngươi vì lùng bắt một con yêu sói trong núi, mắt thấy cô

gái đang bị kẻ ác ức hiếp, các ngươi sợ lỡ mất giờ đẹp, lại coi như

không nhìn thấy hành vi của kẻ ác kia, chuyện này các ngươi dám nói là

không có? Có biết vì sao lão hủ lại rõ chuyện này tới thế không? Bởi vì

hôm đó lão hủ vừa khéo đi ngang con đường ấy, không những tận mắt chứng

kiến tất cả, mà còn cầm đòn gánh đánh đuổi kẻ ác, vì vậy mà để lại vết

sẹo trên đùi.”

Lời ông lão vừa dứt, những người xung quanh ồ lên, đặc biệt là khi

nhìn thấy sắc mặt đám đạo nhân ngượng ngùng xấu hổ trước những lời nói

của ông lão, thì tiếng la ó càng vang dậy, trong đó không thiếu những

lời chỉ trích thậm tệ.

“Đường đường là Thiên Nhạc sơn, danh tiếng các người bách tính bọn ta cũng nghe nhiều, thì ra lại làm những việc ác độc như thế, không ngờ,

thật không ngờ…” Có kẻ nào đó nói.

“Không ngờ một danh môn chính phái, lấy chính nghĩa làm trọng, mà khi hành sự lại bạc nhược như vậy…” Có thư sinh nào than.

“Thật nhục nhã thật nhục nhã, thật là nỗi ô nhục của người xuất gia!” Một đạo sĩ khác môn phái nào đó lên tiếng.

Sắc mặt của đám đạo nhân Thiên Nhạc sơn tái xanh.

Lời của ông lão rất đúng, những lời ấy đã đánh trúng vào nỗi đau của

đám đạo nhân. Bất luận thế nào, thời gian đầu khi nhập môn, họ đều được

nghe lời giáo huấn về việc thay trời hành đạo cứu vớt chúng sinh. Chuyện này rõ ràng là một cái gai trong lòng họ, cho dù họ có tìm được đủ lý

do biện bạch cho mình, thì cũng không thể nhổ được cái gai ấy ra, hễ

chạm vào là đau, mà một khi chạm vào, sẽ khiến họ mắc nghẹn nơi cổ họng, khiến họ mặt mày biến sắc.

“Lão già ngươi, miệng lưỡi… miệng lưỡi… miệng lưỡi…” Tuyệt Vọng đạo

nhân giận quá hóa lắp bắp, dù sao họ cũng chẳng phải đám người chí gian

chí ác, chuyện đã từng làm giờ