
g thể xuống núi gây họa. Các vị vẫn nên
khuyên thành chủ đại nhân của các vị đừng nên chìm đắm trong mĩ sắc,
ngăn cản bọn ta thực hiện đại nghiệp trừ yêu!”
“Những gì ngươi nói không đúng.”
Tuyệt Vọng đạo nhân dùng từ càng lúc càng kích động, khiến Thu Quan
Vân cũng mỗi lúc một phát điên, Thu Hàn Nguyệt thì lại càng lúc càng
lạnh lùng, đúng lúc hai người bọn họ định ra tay, thì nghe một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng cất lên.
“Những lời của ngươi không đúng.” Chủ nhân của giọng nói đó lặp lại,
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng tỏ ra vô cùng kiên định. “Linh Nhi đúng là hồ ly.”
Đám người đứng xem từ xa đều vểnh hết tai lên nghe thấy, lập tức thất kinh kêu gào: “Thành chủ phu nhân nói mình đúng là hồ ly?”
“Á?” Người nào đó cũng kêu rú lên.
“Linh Nhi mặc dù là hồ ly, nhưng Linh Nhi không phải người xấu. Linh
Nhi sẽ không hại ca ca, cũng sẽ không hại con người. Ngươi nói Linh Nhi
hại người, Linh Nhi đã từng hại người chưa?”
Trên khuôn mặt ngây thơ không chút tà niệm, đôi mắt mở to trong suốt
long lanh nhìn chằm chằm vào Tuyệt Vọng đạo nhân. Nàng vẫn rất sợ những
người áo xanh dùng ánh mắt như thế kia nhìn mình, nhưng có ca ca ở đây,
Linh Nhi đương nhiên phải trưởng thành, không thể việc gì cũng né tránh, khiến ca ca vất vả.
“…” Thu Hàn Nguyệt vẫn đang hết sức kinh ngạc.
“… Ngươi… lúc này chưa hại, là vì thời cơ chưa tới!” Tuyệt Vọng đạo
sĩ không thừa nhận mình gần như không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
“Yêu tính hung hãn, một khi phát tác, rất hủy hoại sinh linh.”
“Linh Nhi sẽ không hủy hoại!” Hai bàn tay nhỏ nắm chặt, Linh Nhi giậm chân, “Linh Nhi ngoài thích ăn đùi gà ra, chưa từng hại ai bao giờ!
Người khác đối tốt với Linh Nhi, Linh Nhi sẽ đối tốt lại với họ! Ngươi
nói Linh Nhi sẽ hại người, nhưng Linh Nhi không hại người. Ngươi muốn
giết một người chưa từng hại ai như Linh Nhi, ngươi mới là kẻ xấu xa!
Đại ca ca nói, chỉ có kẻ xấu mới nhìn ai cũng tưởng là kẻ xấu thôi!”
“…” Thu Hàn Nguyệt tiếp tục kinh ngạc.
“Yêu nghiệt ngươi vẫn còn giảo biện, đúng là vô cùng giảo hoạt, xem bần đạo sẽ…”
“Yêu đạo ngươi mù mắt, nhưng mắt người khác đều sáng cả đấy.” Thu
Quan Vân cũng quát lên, lớn giọng tới mức ai cũng nghe thấy. “Các vị hãy nói xem, yêu đạo này nói thành chủ phu nhân của các vị xảo biện, giảo
hoạt cùng cực, các vị có tin không?” “Đương nhiên không tin!” Một ông
lão có bộ râu dài đứng trong đám người nói, “Lão hủ sống hơn tám mươi
năm rồi, gặp đủ mọi loại người, nhưng ngây thơ thuần khiết như thành chủ phu nhân đây, thì lần đầu tiên mới được gặp! Người như vậy xảo biện
giảo hoạt, thì chúng ta là gì chứ? Là lão hồ ly thành tinh chín nghìn
năm hay sao?”
“Ha ha…” Có người cảm thấy câu nói này thú vị, bèn ôm bụng cười.
“Ngu dân ngu dốt!” Tuyệt Vọng đạo nhân lập tức cao giọng thét. “Đợi
bần đạo đánh cho yêu nghiệt hiện nguyên hình, xem các ngươi sẽ nói thế
nào?”
Cái đầu nhỏ của Linh Nhi ngẩng cao kiêu ngạo. “Không cần đánh, Linh Nhi sẽ tự biến!”
Trời xanh mây trắng, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thành chủ phu nhân áo hồng váy trắng đột nhiên thu nhỏ dưới đất, trong nháy mắt
đã biến thành tiểu hồ ly chỉ to bằng con mèo ngay trước mặt họ.
Sự biến hóa vô cùng kỳ dị diễn ra ngay trước mắt, khiến biểu cảm của
đám người đứng xem không ngừng thay đổi. Kinh ngạc thảng thốt có, rú lên sợ hãi có, ngây ra như khúc gỗ cũng có. Điều khiến người ta thấy lạ là, bọn họ chẳng ai sợ sệt cả. Thậm chí, có người còn lẩm bẩm nói: “Thì ra, thành chủ phu nhân dù là người hay là hồ ly, đều xinh đẹp như thế này…”
“… Các vị nhìn thấy rồi chứ?” Tuyệt Vọng đạo nhân mừng rỡ lớn tiếng
hét. “Con hồ yêu này biết không còn cách thoát thân, nên đã ngoan ngoãn
hiện nguyên hình!”
“Linh Nhi…” Thu Hàn Nguyệt ôm tiểu hồ ly trắng muốt vào lòng. “Không
phải sợ, cho dù tình hình thế nào, ca ca cũng sẽ bảo vệ nàng.”
“Chít chít chít…” Tiểu hồ ly thè chiếc lưỡi nhỏ ra liếm liếm ngón cái của hắn, cái đầu khẽ ngẩng lên. Thu Hàn Nguyệt vô thức buông lỏng cánh
tay, để nàng nhảy xuống mặt đất, đột nhiên, nàng lại biến thành hình
người kiều diễm trước mặt mọi người.
“Linh Nhi là hồ ly, nhưng Linh Nhi không phải là hồ ly xấu xa, Linh
Nhi không hại người, không ăn thịt người, chỉ ăn gà…” Khuôn mặt nhỏ bỗng hiện lên vẻ do dư, rồi trong lời nói cũng như thiếu đi vẻ tự tin,
ngượng ngùng hỏi. “Ca ca, ăn gà có bị coi là người xấu không?”
“Ca ca cũng ăn gà, ca ca là người xấu ư?” Thu Hàn Nguyệt hỏi.
“Ca ca là người đại tốt!”
“Vì vậy?”
“Linh Nhi cũng là người đại tốt, còn là một đại hồ ly tốt!”
“Phì ~” Trong đám người đứng xem, không biết là ai phì cười trước,
ngay sau đó là từng tràng cười rộ lên. Vị thành chủ phu nhân này, thực
sự là quá quá quá quá quá đáng yêu.
“Yêu nghiệt, ngươi là đã hồ ly, thì không nên vi phạm thiên đạo, tu
thành hình người, càng không nên có hôn phối với phàm nhân, việc người
thú liên hôn, là chuyện làm luân loạn thế tình…”
“Đạo nhân kia, là người xuất gia, sao cái miệng ăn nói chẳng có nhân
từ gì thế? Ngươi xem thành chủ phu nhân của bọn ta, giống hệt như người
được tạc bằn