
tình tìm đề tài tán gẫu cùng Dương Tịch, cố tạo cơ hội tiếp xúc riêng với
cậu. Bốn người cùng nhau chơi bài trên tàu, cùng chơi máy đánh bạc, cô còn muốn
chơi bài xì lắc cùng Dương Tịch. Diệp Phiên Nhiên tuy ngoài mặt không nói gì
nhưng trong lòng đã rõ mười mươi. Nhân lúc Trần Thần không có mặt, Diệp Phiên
Nhiên thờ ơ hờ hững quan sát phản ứng của Dương Tịch xem thử trước mặt người
đẹp, cậu có chịu đựng được sự cám dỗ không?
Dương Tịch tỏ vẻ thản
nhiên vô tư, từ nhỏ đến lớn những cảnh tượng này cậu gặp nhiều rồi. Cậu không
cố tình lạnh nhạt với Tào Quyên để giữ thể diện cho cô, không muốn bốn người
ngượng ngập khó xử, nhưng cũng không hé lộ cho cô bất kỳ cơ hội mập mờ nào.
Những khi trò chuyện cùng Tào Quyên, ánh mắt cậu chính trực, tâm tư ngay thẳng.
Cố nhân có câu, vợ bạn chẳng thể đùa giỡn. Huống hồ, trong lòng cậu chỉ có mình
Diệp Phiên Nhiên, nào đâu còn chỗ chứa người nào khác nữa?
Tình yêu là thứ rất đỗi
kỳ lạ, khi nó đến, bạn chỉ có cảm giác với người đó mà thôi, dường như cả thế
giới ngoại trừ cô ấy ra, bạn chẳng để mắt đến ai khác cả.
Trần Thần là kẻ duy nhất
vô tư trong đám bọn họ. Tâm tình thẳng như ruột ngựa, chơi đùa vui vẻ phấn
khích, lúc thua thì tức giận đập bàn, vứt lon Coca trống không lên bàn. Khi
thắng thì là hét lên, còn lục tìm kẹo mút trong túi của Diệp Phiên Nhiên. Chơi
mệt thì một mình bò lên tầng trên, một lúc sau lại ngủ say như chết.
“Phiên Phiên, em có đói
bụng không?” Giờ trưa, Dương Tịch hỏ Diệp Phiên Nhiên: “Có muốn xuống căn tin
sau toa xe ăn trưa không?”
Trong túi chẳng phải có
mang theo bánh mỳ, mỳ ăn liền, bánh quy đủ để lót dạ rồi, cớ sao phải đi ăn
nữa? Diệp Phiên Nhiên lấy làm lạ, đang định khước từ thì Dương Tịch đã quay
sang nói với Tào Quyên: “Bọn mình đi ăn cơm, Trần Thần đang ngủ, cậu giúp bọn
mình trông chừng hành lý nhé. Một lát bọn mình ăn xong sẽ đổi ca thay cậu!” Nói
xong, chẳng đợi Tào Quyên trả lời, cậu kéo Diệp Phiên Nhiên đi.
Trên toa tàu lắc lư chao
đảo, bước chân Dương Tịch đi rất nhanh, Diệp Phiên Nhiên gần như không theo kịp
cậu, may mà cậu kéo lấy tay cô, chứ không cô đã té lăn nhào ra
“Em không muốn đi ăn!”
Diệp Phiên Nhiên ra sức đẩy tay cậu ra, giọng nửa làm nũng nửa phản kháng:
“Dương Tịch à, buông em ra!”
Hai người đã đi đến toa
giường mềm gần toa ăn, cánh cửa trước mặt đóng chặt, ngoài âm thanh răng rắc
phát ra từ toa tàu lửa thì bốn bề lặng ngắt như tờ.
Dương Tịch dừng bước,
quay đầu lại, đáy mắt trong veo, nhoẻn nụ cười thấp thoáng mơ hồ, cậu nói:
“Ngốc ạ, ai muốn đến toa ăn chứ? Anh chỉ muốn ở một mình bên em chốc lát thôi.
Trước mặt Tào Quyên và những hành khách khác, anh làm sao ôm em được chứ?”
Gương mặt Diệp Phiên
Nhiên nóng ran, thoáng chốc, cậu ôm cô vào lòng, bóng hình hai người quấn chặt
lấy nhau hiện trên cánh cửa kính.
Cô nghe thấy nhịp đập con
tim cậu qua lớp áo sơ mi mỏng, cảm xúc bỗng chốc trào dâng mãnh liệt. Đứng
trước người con trai này, cô quả thực chẳng có lý do gì không yêu cậu, cô đã
thực sự yêu cậu đến mức không còn là chính mình nữa rồi.
“Phiên Phiên!” Cậu dịu
dàng vòng quanh người cô, ghé môi sát bên thùy tai cô, nói: “Đến Hoàng Sơn,
chúng mình ở cùng phòng, được không em?”
Khuôn mặt Diệp Phiên
Nhiên đỏ ửng, vệt đỏ nhanh chóng lan rộng ra tận vùng cổ và mang tai. Cô đẩy
cậu ra, cúi đầu nhìn ngón chân, hồi lâu không nói gì.
Cậu chụp lấy cổ tay cô,
kéo cô vào lòng: “Phiên Phiên, em tin anh đi, anh sẽ không phụ lòng em đâu…”
Ngần ngừ trong chốc lát,
Diệp Phiên Nhiên từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt ửng đỏ lặn đi dần, nước da
trắng muốt càng tôn thêm đôi con ngươi đen láy long lanh: “Dương Tịch à, em
chẳng biết bọn mình tiến được bao xa, tốt đẹp được bao lâu nhưng nếu anh thực
sự muốn thì em sẽ trao cho anh…”
“Nói gì mà khờ khạo vậy?”
Dương Tịch nắm thật chặt tay cô làm cánh tay cô bị đau: “Chúng mình mãi mãi
không xa nhau
Khoảnh khắc này, cô hoàn
toàn tin tưởng sự vững vàng trong tình yêu của cậu. Hệt như đoàn tàu xe lửa này
đang chạy đến một quỹ đạo, hướng đến điểm tận cùng phía trước, hú còi lái thẳng
một mạch…
Chuyến đi kéo dài suốt
bảy tiếng đồng hồ, cô không hề say xe, thậm chí còn thích cảm giác xe lửa phóng
vút trên đường ray phát ra những tiếng động răng rắc, tuy lắc lư chao đảo nhưng
mang lại cho người ta cảm giác hết sức chân thật vững vàng.
Bốn giờ chiều, tàu hỏa
dừng tại ga Hoàng Sơn, ngồi thêm hai giờ đồng hồ trên xe buýt, khi đến tiểu
trấn dưới chân núi Hoàng Sơn thì trời đã nhá nhem tối.
Tiểu trấn cách núi Hoàng
Sơn nửa tiếng ngồi xe, nhưng phần lớn khách du lịch đều lựa chọn trú ngụ tại
nhà trọ trong tiểu trấn. Các khách sạn cao cấp đều thu phí rất cao, sinh viên
như bọn họ không chịu nổi mức giá đó. Dương Tịch và Trần Thần chia nhau sử dụng
chứng minh nhân dân của mình, đăng ký hai phòng đôi. Ngồi cả buổi trên tàu hỏa,
mọi người ai cũng thấm mệt, ăn xong cơm tối thì ai nấy về phòng nghỉ ngơi.
Điều kiện nhà trọ rất đơn
sơ, phòng ốc ẩm thấp âm u, tường nhà mốc loang lổ. Chiếc quạt trần trên trần
nhà cao chuyển động phát ra