
chìa tay ra,
kiên quyết lôi cô đứng dậy: “Dương Tịch sợ cậu cuối tuần cô đơn nên cố tình
muốn tôi dẫn cậu ra ngoài chơi!”
Trần Thần còn có một ưu
điểm, đó chính là trọng nghĩa khí.Với bạn bè hắn tuyệt nhiên giúp đỡ hết mình
chẳng tiếc mạng sống nhưng Diệp Phiên Nhiên lại cảm thấy xấu hổ. Khiêu vũ cùng
Trần Thần, ở trong vòng tay của hắn, tay chân chạm vào nhau, một cảm giác khó
chịu khó diễn tả bằng lời. Trần Thần cao hơn Dương Tịch ba phân, thân hình cao
to vạm vỡ, bờ vai vững chãi. Diệp Phiên Nhiên đứng trước mặt hắn, càng thấy
mình nhỏ bé, đầu óc cô quay cuồng, bước chân liên tục phạm lỗi. Rất nhanh sau
đó, trên bề mặt đôi giày của Trần Thần hằn in vô số dấu chân cô
Sau một hồi luôn miệng
cất tiếng xin lỗi thì điệu nhảy cũng kết thúc. Trần Thần tiễn chân cô về chỗ
ngồi, dở khóc dở cười nói: “Chân tôi bị cậu đạp cho sưng tấy rồi. Cậu thực sự
là nữ hoàng vũ hội trong truyền thuyết đó ư?”
Diệp Phiên Nhiên cúi đầu,
trầm ngâm suy tư, tiếng than vãn khó tránh khỏi vọt ra từ miệng cô: “Nếu mà có
Dương Tịch ở đây thì hay biết mấy!”
Tiếng nhạc ồn ào huyên
náo, từng đám đông trong điệu nhảy múa cùng ánh đèn huyền ảo đều chẳng thể nào
khiến cô vui vẻ mà trái lại khiến cô càng cô đơn quạnh vắng. Chỉ bởi vì, Dương
Tịch không ở bên cô.
Tào Quyên chẳng hề rảnh
rỗi, hết điệu này lại đến điệu khác, được ôm ấp trong vòng tay của những chàng
trai khác nhau, nhảy những điệu nhảy khác nhau. Cô ta dường như chẳng là bạn
gái của bất kỳ ai, chỉ đến đây vì mục đích khiêu vũ, đến đây để được nhảy múa vui
vẻ phấn khởi, tươi vui nhộn nhịp.
“Cậu cảm thấy con người
Tào Quyên như thế nào?” Trần Thần hỏi.
Diệp Phiên Nhiên nheo mắt
đuổi theo hình bóng Tào Quyên đang bay lượn nhảy múa khắp vũ trường, ngẫm nghĩ
một lúc rồi nói: “Cậu coi cô ấy là vật thay thế Đồng Hinh Nguyệt hay sao?”
Trần Thần kinh ngạc nhướn
mày, sự nhạy bén thẳng thắn của Diệp Phiên Nhiên khiến cậu thấy bất ngờ nhưng
ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận: “Đồng Hinh Nguyệt, tôi đã quên cô ấy từ
lâu rồi. Chẳng phải người con trai nào cũng si tình như Dương Tịch đâu, treo
mình chết đứng trên cành cây!”
“Trần Thần, tôi cảm thấy
bề ngoài cậu trong phong lưu đa tình thế thôi, nhưng bản chất thì giống hệt
Dương Tịch. Bởi thế mà hai người mới làm bạn thân của nhau!” Diệp Phiên Nhiên
thẳng thắn nói, chẳng hề che giấu.
“Đừng làm ra vẻ rất hiểu
tôi!” Trần Thần chau mày, hếch mũi hậm hực: “Nếu không phải vì Dương Tịch, tôi
nghĩ tôi hoàn toàn không muốn nói chuyện với cậu
“Tôi biết mà!” Cô không
khỏi bùi ngùi, dịu giọng nói: “Cậu là bạn thân của Dương Tịch, giờ cũng là ban
của tôi!”
Con tim Trần Thần chợt
xao xuyến. Trải qua bao tháng ngày, biết bao sự việc, trông thấy cô cùng Dương
Tịch đi trên cùng con đường, đến phút cuối cùng hắn cũng nghiệm ra rằng người
con gái tầm thường này, trên người toát lên chút gì đó đặc biệt khác người.
Từng bao lần trong tưởng
tượng cô kéo nhẹ cánh tay Dương Tịch dưới bầu trời đêm trăng, hệt như những cặp
tình nhân khác trong khuôn viên trường, chậm rãi cất bước đi dạo trên con đường
rợp bóng, khẽ tựa đầu vào vai cậu, tỉ tê tâm sự…
Nỗi cô đơn quạnh vắng cứ
thế từng chút len lỏi vào trong tâm khảm cô, tựa như nhành dây leo. Văng vẳng
bên chiếc tai nghe là ca khúc du dương ưu sầu:
“Cú điện thoại ngọt ngào, chiếc máy fax vỗ
về an ủi.
Cũng chẳng đủ
đáp ứng một chiếc ôm nơi khoảng trời xa xăm.
Tình yêu của
em, cớ sao anh không ở bên em?
Phải rồi,
người yêu dấu ơi, sao anh chẳng ở bên em?”
Cô gấp trang sách lại,
tháo tai nghe ra, cất tiếng thở dài thườn thượt. Chiếc điện thoại đặt bên gối
chợt vang lên. Diệp Phiên Nhiên ngỡ là Dương Tịch, vội vàng ấn phím nghe: “A
lô, Dương Tịch…”
“Tôi là Trần Thần. Tối
nay khoa Thể dục và khoa Nghệ thuật tổ chức buổi liên hoan ca múa nhạc, tôi mời
cậu làm bạn nhảy của tôi được chứ?”
Diệp Phiên Nhiên hơi kinh
ngạc, nói: “Vậy còn bạn gái của cậu đâu, cậu không sợ cô ấy ghen
“Hóa ra cậu biết cả rồi!”
Trần Thần mỉm cười: “Cô ấy không nhỏ mọn thế đâu!”
“Không ổn đâu!” Diệp
Phiên Nhiên vẫn ngần ngừ: “Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi!”
“Học kỳ trước chẳng phải
cậu ở lì trong sàn nhảy, sao bây giờ lại trở nên thật thà thế kia?” Trần Thần
nói: “Yên tâm đi, có tôi làm thiên sứ bảo hộ, Dương Tịch sẽ chẳng có ý kiến gì
đâu!”
Cậu ta lôi Dương Tịch ra
nói, Diệp Phiên Nhiên không tiện khước từ nữa. Cô trèo xuống giường, rửa mặt
qua loa, khoác lên người chiếc váy thích hợp để khiêu vũ rồi vội vàng ra khỏi
phòng, đến sàn nhảy lớn nhất của Đại học N.
Chính bởi vẻ đặc biệt và
khác người đó đã cuốn hút Dương Tịch, khiến cậu si tâm nặng tình với cô đến
vậy.
Đúng lúc đó, giọng nói
kiều diễm xen vào: “Trần Thần, cho em xin chai nước!” Nhảy một lèo mấy điệu,
Tào Quyên thở dốc bước xuống sàn nhảy.
Dòng suy nghĩ của Trần
Thần bị ngắt đoạn. Hắn quay lại, chuyền chai nước khoáng cho Tào Quyên. Cô tu
nước ừng ực, hỏi: “Hai người đến khiêu vũ hay là tán gẫu thế?”
“Mau ra nhảy với bạn gái
cậu đi!” Diệp Phiên Nhiên vội đẩy Trần T