
hẽ lay
cô, nói giọng trẻ con: “Một lát thôi mà!”
Diệp Phiên Nhiên vẫn cự
tuyệt cậu nhưng thái độ không còn kiên quyết như vừa rồi nữa. Nội tâm giằng xé
dữ dội, ngẫm nghĩ mình sớm muộn gì cũng là của anh, còn xem xét gì nữa chứ?
Dưới sự đồng ý ngầm của cô, Dương Tịch vén chiếc váy ngủ lên đến tận ngang
ngực. Diệp Phiên Nhiên xấu hổ mắt nhắm nghiền không muốn chạm vào niềm dục vọng
ham muốn trong đôi mắt cậu.
Hốc mắt Dương Tịch gần
như rách toạc ra, cậu nhìn chăm chú vào bầu ngực của cô. Bầu ngực cô tuy không
đầy đặn nhưng tròn trĩnh hướng lên hệt như đôi bồ câu trắng ngọc ngà đáng yêu,
mềm mại mịn màng long lanh sáng chói dưới ánh đèn. Cậu khẽ rên rỉ thì thầm,
khom người há miệng khẽ ngậm lấy núm nhũ hoa. Diệp Phiên Nhiên chợt mở choàng
đôi mắt đang khép chặt, ra sức thừa sống thiếu chết đẩy vai cậu nhưng cậu vẫn
chẳng mảy may nhúc nhích, vùi mặt trước ngực cô, nhẹ nhàng gặm nhấm mơn trớn.
Diệp Phiên Nhiên cất tiếng van nài, tiếng thổn thức hòa cùng cơn thở dốc:
“Đừng… xin anh đấy, đừng…”
Dương Tịch lúc này không
còn kiềm chế được mình nữa, cậu ôm lấy cô ngã vật ra giường, nâng mặt cô lên
hôn say đắm khiến cô gần như ngạt thở. Trong cơn kích động cuồng phong lạ lẫm,
cậu tuột chiếc quần lót của cô, đưa người tiến vào trong cơ thể cô.
Toàn thân Diệp Phiên
Nhiên đau đớn hệt như bị đâm xuyên thủng. Cô cắn chặt khóe môi, ôm chặt lấy bờ
vai rộng lớn ướt sũng mồ hôi, hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi theo gò má…
Giữa làn nước mắt tuôn rơi lã chã cùng những giọt mồ hôi thánh thót, Diệp Phiên
Nhiên trải qua đêm đầu tiên của mình, hoàn thành bước chuyển biến từ cô gái
sang đàn bà.
Đó là lần đầu tiên đáng
giá nhất của đời cô, cô không hề hối hận, đêm đó cô đã trải qua cùng Dương
Tịch.
Bởi lẽ, cậu yêu cô và cô
cũng vậy.
Phật nói: “Lưu tình hạ
thế, nhận lấy cõi tiên bấy nhiêu là biến, hòa hữu tình nhân, làm chuyện khoái
lạc, chớ hỏi thế nào là kiếp là duyên.”
Ánh nắng ban mai mờ nhạt
hắt vào phòng. Bên ngoài cửa sổ, tiếng hót líu lo của đàn chim sẻ đã đánh thức
Diệp Phiên Nhiên. Cô trở người nhận ra mình đang nằm trong vòng tay Dương Tịch.
Cậu vẫn chìm trong giấc
ngủ say, chiếc chăn bông quấn ngang eo, để lộ khoảng ngực trần, khuôn mặt lúc
ngủ ngây thơ trong sáng hệt như đứa trẻ chưa hiểu sự đời, nhưng với cô mà nói,
cậu là người đàn ông, người đàn ông vĩ đại đem lòng yêu cô.
Diệp Phiên Nhiên lặng lẽ
bước xuống giường, đứng trước tấm gương trong nhà tắm, ngắm nhìn
dung nhan mình. Bắt đầu từ tối qua, cô đã không còn là con gái mà là một người
đàn bà thực sự nhưng dáng vẻ bề ngoài chẳng mảy may thay đổi. Khổng Thiên Thiên
từng nhỏ to tỉ tê với cô rằng sự khác biệt giữa trinh nữ và gái không còn trinh
trắng biểu hiện ở đuôi lông mày. Hàng lông mày của trinh nữ thường gọn gàng,
thẳng đứng, còn của gái đã mất trinh thì lộn xộn toán loạn.
Cô kiễng gót chân đứng
trước gương, chăm chú nhìn hàng lông mày của mình, hình như thực sự không còn
rậm rạp thẳng hàng như tối qua nữa.
“Này, em đang nhìn gì
vậy?” Sau lưng chợt vọng lại tiếng nói của Dương Tịch
Diệp Phiên Nhiên giật
mình, quay lại thì cậu đã ôm lấy cô từ phía sau, cằm cậu gác trên vai cô, giọng
dịu dàng trìu mến: “Sao không ngủ thêm một lát, dậy sớm thế?”
“Thấy ghét quá, làm người
ta giật cả mình.” Diệp Phiên Nhiên xẳng giọng nói.
Từ sau chuyện tối qua,
mối quan hệ giữa hai người càng tiến thêm một bậc. Dương Tịch ôm chặt lấy cô,
nói giọng trầm ngâm vỗ về: “Phiên Phiên à, cảm ơn em… Cảm ơn em đã trao cho anh
đêm đầu tiên của mình!”
Mặt Diệp Phiên Nhiên bất
giác ửng đỏ. Cô xấu hổ quay người lại sà vào lòng cậu, hai tay co lại thành nắm
đấm ra sức đánh vào ngực cậu: “Dương Tịch, anh thật là đáng ghét!”
Dương Tịch để mặc cô
nhõng nhẽo nũng nịu, lấy cậu ra làm chỗ để trút, mãi tận khi cô bình tĩnh cậu
mới từ tốn nói: “Lát nữa bọn mình cùng nhau đi mua cặp ổ khóa trái tim[6'> nhé!”
Đây cũng chính là một
trong những mục đích đến Hoàng Sơn của cậu. Nghe nói, những cặp nam nữ yêu nhau
thường khắc tên hai người lên chiếc ổ khóa trái tim, sau đó đặt ổ khóa trên
đỉnh Quang Minh[7'> của ngọn núi Thiên Đô, tỉnh Hoàng Sơn thì cả đời này cả hai sẽ mãi chẳng
bao giờ chia ly.
Tuy rằng hiện giờ tình
cảm hai người nồng nàn thắm thiết nhưng mọi việc diễn ra quá suôn sẻ hoàn hảo
khiến cậu thường xuất hiện cảm giác đang mơ giấc mơ không có thực, cậu lo sợ
khi tỉnh giấc, Diệp Phiên Nhiên đã chẳng còn ở bên cậu nữa… Chủ quan mà nói thì
Dương Tịch đã từng đánh mất Phiên Phiên, hai người suýt lướt qua nhau, sự việc
này khiến cậu xuất hiện di chứng về sau. Khách quan mà nói thì hai người còn ba
năm nữa mới tốt nghiệp, lại là tình yêu cách biệt hai nơi, giữa họ sẽ còn rất
nhiều biến số thay đổi. Nói cậu mê tín cũng được, ấu trĩ, trí thông minh kém
cỏi cũng chẳng sao, bất luận dùng biện pháp gì đi chẳng nữa, chỉ cần điều đó có
thể giúp cậu rũ bỏ nỗi bất an trong lòng
Bởi lẽ tuổi trẻ chưa hiểu
sự đời, bởi lẽ tình yêu của cậu quá sâu đậm, nên cậu mới suy tính thiệt hơn,
thi thoảng cảm thấy lo sợ bất an.
Ăn xong bữa