
c
thìa, múc miếng nước lẫu, cay xe đến mức lấy tay phe phẩy trước miệng: “Cay
chết em rồi!”
“Vậy sau đó thì sao?”
Diệp Phiên Nhiên gặng hỏi.
“Sau đó, em và Dương Tịch
đi công tác Nam Kinh, khoảng thời gian công tác còn dư dả, anh ta dẫn em đi Hồ
Huyền Vũ, Lăng Trung Sơn, Miếu Phụ Tử. Buổi tối anh ta còn mời em đi uống cà
phê, rất trịnh trọng nói lời xin lỗi em.”
“Anh ta xin lỗi gì?”
“Anh ta nói rằng anh ta
đã lợi dụng tình cảm của em.” Chung Ni ngắt lời, hai gò má đỏ tía, ánh mắt long
lanh, khuôn mặt hiện lên nụ cười bí hiểm: “Anh ta còn nói một câu, rất động
trời, chị có muốn nghe không?”
“Đừng vòng vo nữa!” Diệp
Phiên Nhiên lườm cô.
“Dương Tịch nói, anh ta
không thể làm bạn trai của em, anh ta muốn làm anh rể của em!”
Diệp Phiên Nhiên tay nhấc
đôi đũa, bất chợt cảm thấy mặt nóng ran, tim đập nhanh.
“Anh ấy nói thế thật à?”
Cô hỏi giọng yếu ớt.
“Khi đó, em nghe xong mà
nổi cả da gà, nhưng mà trong lòng rất cảm động!” Chung ni nói: “Bắt đầu từ tối
hôm đó, em không còn hận anh ấy nữa!”
“Vậy em… còn yêu anh ấy
không?” Diệp Phiên Nhiên chật vật hỏi.
“Sau khi biết chuyện của
bọn chị thì em đã quyết định từ bỏ mối tình này. Em – Chung Ni tuyệt đối không
theo đuổi người đàn ông luôn ôm trong lòng hình bóng người phụ nữ khác, dù rằng
anh ta bảnh bao ưu tú xuất sắc đến đâu đi chăng nữa. Trên đời này có biết bao
nhiêu người đàn ông tốt, tội gì phải tự mình chuốc khổ vào người, chọn lựa con
đường gian khổ nhất chứ?”
Diệp Phiên Nhiên trố mắt
nhìn Chung Ni, lần đầu tiên phát hiện ra cô em họ đã trưởng thành lại còn chững
chạc hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
“Chị à, chị không cần
phải áy náy đâu. Tình cảm của em dành cho Dương Tịch, yêu thích, mến mộ, sùng
bái, ngưỡng mộ, tất thảy vì điều kiện bên ngoài của anh ấy, như chiều cao, diện
mạo, học vấn, chức vụ, gia thế, những thứ phù phiếm bên ngoài, hời hợt thoáng
qua. Có lẽ ngày mai em sẽ đem lòng yêu một người đàn ông khác có điều kiện tốt
hơn thế nữa. Thế nhưng, tình cảm chị dành cho anh ấy hoàn toàn khác, chẳng ai
có thể thay thế vị trí anh ấy trong lòng chị. Chị yêu anh ấy và
rồi chẳng thể nào đem lòng yêu được người nào khác. Chị à, em thật sự rất
ngưỡng mộ chị không phải vì sự xuất sắc ưu tú của Dương Tịch mà là tình cảm sâu
sắc mà hai người từng có với nhau. Không phải người phụ nữ nào cũng được may
mắn tìm thấy tình yêu đích thực cho mình đâu!”
Nói đến đây, Chung Ni
nhìn vào mắt cô, nói giọng dí dỏm dịu dàng: “Chị à, em thật lòng hy vọng, rồi
một ngày nào đó Dương Tịch trở thành anh rể của em!”
Rời khỏi quán lẫu, như
thường lệ, Diệp Phiên Nhiên tiễn Chung Ni ra bến xe buýt. Chung Ni vẫy tay với
cô, dáng hình thon dài mảnh khảng biến mất sau cánh cửa xe. Cô đứng một mình
nhìn theo chiếc xe khởi động rồi cất bước rời đi.
Trên đường trở về, tâm
trạng Diệp Phiên Nhiên khi thì phấn khởi lúc thì ủ rũ chán chường. Bước đi
trong làn không khí ẩm ướt của buổi đêm, gò má cô nóng hổi, tay chân thì lạnh
buốt.
Chiếc xe mô tô hụ còi
phóng vút ngang qua người cô. Người con gái ngồi phía sau, mái tóc dài tung bay
phấp phới, ôm chặt lấy eo người con trai ngồi phía trước, áp mặt vào tấm lưng
dài rộng của cậu ta. Giữa đêm khuya lạnh lẽo, họ ôm ấp lấy tình yêu của mình,
cũng như ôm trọn lấy tuổi thanh xuân.
Tình yêu thời niên thiếu,
có thể là phong cảnh trên đoạn đường đi, cũng có thể là niềm tin khắc cốt ghi
tâm, nhưng những điều này không quan trọng, điều quan trọng chính là, bọn họ đã
từng có thời gian yêu nhau.
Diệp Phiên Nhiên đứng
dưới tấm biển quảng cáo lớn với hàng chữ bắt mắt nổi bật: “Chưa từng có quá
khứ, chẳng thể nào khắc ghi vĩnh hằng.”
Cô rút điện thoại nhấn
nút gọi vào hàng số thuộc nằm lòng, đối phương nhận ngay điện thoại, cô có thể
cảm nhận rõ rệt hơi thở trầm nhẹ.
“Dương Tịch, em là Diệp
Phiên Nhiên. Em rất mệt mỏi, không muốn vòng vo với anh nữa. Hiện giờ em chỉ
muốn hỏi anh một câu, anh có còn yêu em nữa không?” Diệp Phiên Nhiên gắng sức
duy trì giọng ôn tồn bình thản nhưng không kìm nén sự run rẩy trong giọng nói
khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Hồi lâu vẫn chẳng hề có
đáp án, đầu dây bên kia vẫn chưa gác máy, chẳng nói chẳng rằng mà chỉ im lặng.
“Sao anh không nói gì?
Hay là anh muốn hỏi em câu hỏi đó? Không, bốn năm trước anh đã hỏi rồi, anh hỏi
em rằng, rốt cuộc em có yêu anh hay không? Dương Tịch, anh dựa vào đâu mà nghĩ
rằng em không yêu anh? Em từng mến Thẩm Vỹ nhưng từ sau khi ở bên anh, con
tim em chỉ có mỗi mình anh, không có ai khác! Là anh tán tỉnh em trước, anh làm
sao có thể nói chia tay là chia tay chứ, bỏ mặc một mình em? Dựa vào cái gì mà
anh nói bắt đầu thì bắt đầu, nói kết thúc thì kết thúc? Em đã quay lại tìm anh,
gửi tin nhắn cho anh, là anh không cần em nữa, nhẫn tâm vứt bỏ cuộc tình này.
Thế nhưng, em vẫn không từ bỏ, bốn năm rồi, em đợi anh bốn năm, mãi đến ngày
gặp lại anh tại công ty thì em hoàn toàn tuyệt vọng!” Một luồng máu chợt xộc
thẳng lên, cổ họng cô nghẹn ngào: “Dương Tịch, giờ em chẳng còn yêu anh nữa, em
ghét anh, ghét cá tính ra vẻ ta đây