
am than thở: “Anh thực sự hi vọng một ngày nào đó em sẽ không nói với anh
hai từ này nữa!”
Đặt điện thoại xuống,
Diệp Phiên Nhiên nhìn chăm chăm bó hoa hồng nở rộ, ánh mắt chán nản rầu rĩ.
Từ khi quay về thành phố
S, cô không hề gặp lại Dương Tịch. Thành phố này, nói lớn cũng chẳng lớn, bảo
nhỏ cũng chẳng nhỏ. Nếu như thực sự không liên hệ với nhau thì thực sự trở
thành người xa lạ của nhau, lãng quên giữa biển người, có khi cả nửa năm chẳng
đụng mặt nhau một lần.
Lễ Tình nhân sau khi về
nước, Dương Tịch sẽ trải qua cùng ai đây?
Lễ Tình nhân rơi đúng vào
thứ Bảy, người ngồi trong nhà hàng chật cứng, không có chỗ
May mà Tiết Sam đặt chỗ
trước, vẫn là chỗ ngồi tựa cửa sổ, cậu biết cô thích vị trí này.
“Khi còn học đại học, tại
phòng đọc sách trong thư viện, mỗi lần trông thấy em ngồi ở hàng ghế sau cùng
gần cửa sổ, vẻ mặt em chăm chú, môi luôn nở nụ cười, ánh mắt toát lên vẻ bình
thản hòa nhã. Ánh mặt trời giữa trưa hắt trên gương mặt em hệt như bức họa
nước. Mỗi buổi chiều thứ Sáu hàng tuần anh đều đến thư viện, lén nấp vào một
góc, chỉ cần được ngắm nhìn em thì anh đã thấy mãn nguyện rồi!” Dưới ánh đèn dịu nhẹ, đôi mắt Tiết Sam sáng long lanh, cậu khẩn khoản nhìn cô
đăm đăm: “Nhờ bạn học ký túc xá khuyên nhủ, khó khăn lắm anh mới can đảm viết
cho em thư tình. Từ sau khi em cự tuyệt thì anh chỉ đứng xa dõi theo bóng dáng
em. Chẳng ngờ rằng, vận mệnh đã đem em đến ngay trước mặt anh, anh sẽ không để
mình bỏ lỡ mọi thứ nữa. Hãy tin anh, anh sẽ ra sức cố gắng đem lại hạnh phúc cho em!”
Đối mặt với lời tỏ tình
thẳng thắn và nhiệt thành của cậu, con tim cô rối như tơ vò, cô cất tiếng ho
hắng hòng che đậy cảm xúc bản thân.
“Em có một quá khứ rất
khó quên, đúng không?” Cậu rất thận trọng, dè dặt tìm từ ngữ biểu đạt để hỏi.
Diệp Phiên Nhiên sửng
sốt, né tránh ánh mắt nồng nàn chân thành của cậu, cô khẽ cúi đầu.
Tiết Sam nắm chặt lấy bàn
tay đặt trên bàn, nói nghiêm túc: “Anh bằng lòng chờ đợi, đợi đến khi em hoàn
toàn quên quá khứ, sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu!”
Lòng bàn tay cậu ấm áp,
nhưng chẳng thể sưởi ấm được bàn tay lạnh như băng của cô. Diệp Phiên Nhiên rất
hối hận đã nhận cuộc hẹn này. Khi một người thật lòng cho đi tất cả còn một
người vẫn chẳng thể nào đáp lại, ngoại trừ nỗi dằn vặt day dứt.
Khoảng thời gian sau đó,
Diệp Phiên Nhiên vẫn cảm thấy không ngon miệng, lòng cô thấp thỏm bất an, vốn
dĩ không có khẩu vị, còn may, có căn bệnh cảm mạo là cớ thoái thác.
Mãi tận khi về đến nhà
thì đã mười giờ
Diệp Phiên Nhiên chỉ để
Tiết Sam tiễn đến trước nhà liền nở nụ cười nói: “Tạm biệt, Tiết Sam, tối nay
em rất vui, cảm ơn…”
“Lại nói cảm ơn sao?” Cậu
ngắt lời cô, chau mày hỏi: “Anh cứ ngỡ qua tối nay, sẽ có sự thay đổi!”
Cô mặt cắt không còn giọt
máu, nụ cười trên bờ môi liền vụt tắt, cắn chặt làn môi dưới.
Tiết Sam bước đến phía
trước chụp lấy tay cô, để cô đối mặt với chính mình. Diệp Phiên Nhiên thấy ngọn
lửa rạo rực nóng bỏng đến ngẹn người trong ánh mắt cậu, sau đó đầu cậu từ từ
cúi xuống, làn môi tựa sát lại gần…
Luồng hơi thở xa lạ của
nam giới xộc thẳng lên mũi. Cô hoảng hốt sợ hãi, đẩy mạnh cậu ra, bước chân
chao đảo siêu vẹo, gần như muốn vùng thoát khỏi cậu trong sự hoảng loạn.
“Xin lỗi!” Diệp Phiên
Nhiên khẽ thở dốc, mắt nhắm nghiền, không dám nhìn vẻ mặt cậu lúc này.
Tiết Sam đứng cách cô vài
bước chân, sắc mặt chẳng dễ coi hơn cô là bao. Đây là lần đầu tiên cậu trao cô
nụ hôn nhưng lại bị cô kiên quyết khước từ. Cậu cảm thấy ngượng ngập thất
vọng ê chề, đứng chết trân tại chỗ hồi lâu mới cất tiếng, giọng nói khàn khàn:
“Rất xin lỗi, vừa rồi anh quá kích động, làm em giật mình. Anh nên nhẫn nại hơn
một chút, cho em thêm thời gian…”
“Không, Tiết Sam, không
phải do anh!” Diệp Phiên Nhiên hít một hơi thật sâu: “Là em không đúng… chúng
mình chia tay đi!”
“Vì sao?” Tiết Sam trố
mắt nhìn, lấy làm khó tin.
“Bởi vì em không thể nào
yêu anh được!” Diệp Phiên Nhiên không nén được vẻ lúng túng khi đối mặt cùng
cậu, cô ra sức nói giọng dịu dàng: “Tiết Sam! Em biết anh rất xuất sắc, có tấm
lòng lương thiện tốt bụng, tình cảm trước sau như một, là một chàng trai tốt.
Nếu như trong lòng em vẫn mãi nghĩ về người khác, không thể toàn tâm toàn ý yêu
anh mà vẫn mãi ở bên anh thì không công bằng với anh. Thứ tình cảm không chân
thành với anh mà nói cũng sẽ là sự sỉ nhục. May mà, thời gian chúng mình quen
nhau chưa quá dài, tổn thương cũng không sâu sắc lắm…”
Cậu cắt ngang lời cô, hai
con ngươi lóe sáng: “Thời học đại học, lớp bọn em nói rằng em cao ngạo cô độc,
bạc tình máu lạnh, bởi lẻ bất kể bao nhiêu người cuồng nhiệt theo đuổi em, đối
xử tốt với em đến đâu, em cũng chẳng hề xao lòng… Diệp Phiên Nhiên, hôm nay anh
cũng mở mang tầm mắt về cơn máu lạnh vô tình của em…”
Diệp Phiên Nhiên nhìn kỹ
thứ lấp lánh trong mắt cậu chính là nước mắt. Cô biết mình là kẻ rất tàn nhẫn,
đúng vào Lễ Tình nhân nhắc đến chuyện chia tay, là sự nhẫn tâm đến tột cùng.
Thế nhưng một lần đau còn hơn đau mãi mãi, đau khổ đã đến nước này, cô không
thể để sự n