
i mà thực sự nhẫn tâm
tuyệt tình, muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với cô.
Lúc
đầu, cậu theo đuổi cô
cuồng nhiệt, cô chẳng thèm ngó ngàng, cứ coi như cơn hồng thủy gặp phải mãnh
thú. Giờ thì, vòng quan hệ nhân quả trở lại với cô. Tình yêu quả là thứ công bằng
nhất.
Bầu
trời đầy những ánh mây, không có đến một tia nắng mặt trời, luồng gió thổi hắt
vào mặt cô lạnh buốt, khiến làn da tê tái đau nhói. Diệp Phiên Nhiên một mình
cất bước trên con phố dài, băng qua cây cầu vượt dài thăm thẳm cảm nhận cơn rét
lạnh lẽo trời mùa đông. Con đường trước mặt dường như chẳng có điểm tận cùng.
Câu đố suy đoán từ rất lâu rốt cuộc hôm nay cũng tìm thấy đáp án. Hóa ra, Dương
Tịch đã chẳng còn yêu cô từ lâu.
Cô
đi bộ rất lâu, cuối cùng lại trở về công ty. Cô không biết ngoài công việc, cô
còn có thể làm gì để giảm bớt nỗi đau đớn dữ dội trong tâm khảm, không còn nỗi
đau thương bao trùm lấy nữa.
Những
ngày tháng sau đó, Diệp Phiên Nhiên vùi mình vào côngtừ chối nghe tất thảy
những việc của Chung Ni. Nhưng tin tức của cô em vẫn thường xuyên hết sức chủ
quan truyền đạt qua điện thoại. Chung Ni nói: "Chị à, Dương Tịch đột nhiên
đối xử tốt với em. Anh ấy mời em đi dùng cơm, hóa ra anh ấy thích món cá chép
kho...”
Diệp
Phiên Nhiên không phân được đâu là thật đâu là giả, không phân biệt được mối
quan tâm Dương Tịch dành cho cô em họ là vì điều gì. Nhưng mỗi
lần nghe Chung Ni nhắc đến Dương Tịch thì con tim cô lại khẽ nhói lên.
Cái
tên này tựa như dấu vết khắc ngay trước lồng ngực, cơn đau âm ỉ kéo dài, đau
đến mức cả đêm mất ngủ, đến nỗi cô không thể thở được.
Một
ngày, hai ngày rồi ba ngày...
Liên
tục ngủ không đủ giấc khiến tinh thần cô uể oải sa sút, càng thê thảm hơn là
biểu hiện trong công việc của cô xưa nay luôn xuất sắc vậy mà giờ phạm sai lầm
hết lần này đến lần khác. Triệu Khang nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm, nói:
"Tiểu Diệp, cô không sao đấy chứ? Nếu không khỏe thì xin nghỉ phép vài
ngày đi!"
Thứ
Hai đầu tuần, cô thực sự nghỉ phép, vì bị ốm.
Con
gái độc thân, không ở bên bố mẹ, đầu nhức nhối, cảm mạo phát sốt. Cảm giác lạnh
lẽo thê lương đầy bất lực quả thực còn đắng hơn cả vị thuốc Hoàng Liên.
Diệp
Phiên Nhiên báo với công ty nghỉ bệnh, trùm chăn nằm trên giường, sắc mặt yếu
ớt. Cô không ăn sáng, không đến bệnh viện, không uống thuốc. Toàn thân cô kiệt
sức, nằm yên chẳng buồn cử động.
Tối
thứ Bảy cô nhận được điện thoại của Chung Ni, cô em họ đang đi công tác Nam
Kinh, đi cùng Dương Tịch. Hai người đi tham quan Miếu Khổng
Tử, Vũ Hoa Đài, Hồ Huyền Vũ, Lăng Trung Sơn, còn cả trường đại học cũ của Dương
Tịch nữa. Chung Ni nói: "Chị à, chị chưa đến Nam Kinh bao giờ đúng không?
Quả là một thành phố không khí thoáng đãng tráng lệ, thủ đô của sáu triều đại,
chị không đến sẽ hối hận cả đời đấy!"
Nam Kinh, thành phố thời trung học cô từng vô cùng
khát khao mong ngóng vậy mà chưa bao giờ cô đặt chân đến. Ngày 1 tháng 5 năm đó, Dương Tịch rủ cô đến đó chơi nhưng cô
đã từ chối.
Tối
đó, Diệp Phiên Nhiên đột nhiên sốt cao, đầu choáng váng, ngực căng phồng. Không
rõ nhiệt độ cơ thể hạ đột ngột do không mặc thêm áo dẫn đến cảm mạo hay là kết
quả của mấy ngày liên tiếp lo lắng mất ngủ.
Chủ
nhật, cô nằm trên giường cả ngày, không ăn không uống gì, toàn thân nóng ran
như lửa đốt, đầu óc nặng trĩu cứ ngỡ lần này chết đến nơi rồi. Ngày hôm sau mở
mắt ra, cô vẫn còn có thể trông thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ trong phòng. Lồm
cồm ngồi dậy, gắng gượng gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ phép rồi mơ màng
chui vào chăn ngủ tiếp.
Chẳng
rõ cô ngủ bao lâu, đến khi tỉnh giấc, đã sắp đến giữa trưa. Chiếc điện thoại
đặt bên gối bỗng chốc thình lình vang lên.
Cô
nhận điện thoại, cổ họng khản đặc, kiệt sức nói: “A lô?"
Giọng
nam trong trẻo cất lên: "Diệp Phiên Nhiên! Tôi là Tiết Sam! Bao giờ cô mời
tôi đi uống cà phê?"
Tiết
Sam à? Cô chật vật lắm mới nhớ ra, xoa xoa vầng trán nhức nhối, nói lời xin
lỗi: "À, xin lỗi, tôi không khỏe...”
Đối
phương vồn vã hỏi: "Cô bị bệnh gì? Có nặng lắm không?"
“Chỉ
là cảm mạo bình thường thôi. Đợi tôi khỏe rồi sẽ mời cậu đi uống cà phê!"
Vứt điện thoại xuống, cô vùi đầu ngủ tiếp.
Chuông
điện thoại lại vang lên. Cô không muốn nghe, nhưng đầu dây bên kia hết sức nhẫn
nại, gọi một lần rồi lại lần nữa.
Cô
đành nhấn nút nhận điện thoại, giọng Tiết Sam vồn vã
vọng lại từ đầu dây bên kia: "Cô đang ở đâu? Giờ tôi đến thăm cô!"
"Thôi
khỏi!" Cô muốn khước từ nhưng không thế cưỡng lại lòng nhiệt thành của
cậu, đành nói: "Tôi đang ở nhà."
"Xin
cho tôi biết địa chỉ!" Lẫn trong sự dịu dàng là chút cố chấp ngang bướng
Ma
xui quỷ khiến thế nào mà cô báo địa chỉ nhà cho cậu ta.
Nửa
tiếng đồng hồ sau, có người gõ cửa bên ngoài.
Cô
trở mình bước xuống giường, khoác chiếc áo ngủ nhàu nát, đầu bù tóc rối, đi ra
mở cửa. Tiết Sam với thân hình dỏng cao tựa người bên thành cửa, trong tay cầm
cả đống thuốc, nói: "Tôi cũng chẳng biết cô bị bệnh gì, vừa rồi trên đường
đi tôi có mua ít thuốc, cô xem loại nào dùng được!"