
ên, đến hành lang thì quẹo phải. Đừng khách sáo, ăn uống thoải mái nhé!"
Hôn
lễ của Trần Thần tổ chức tại đại sảnh tầng năm, ngoài ra còn có vài phòng
riêng. Diệp Phiên Nhiên đẩy cửa phòng 501, khắp phòng đầy ắp tiếng người.
Giương mắt nhìn, tất thảy đều là bạn học lớp tám trung học năm nhất. Trông thấy
cô bước vào, có người bắt chuyện: "Diệp Phiên Nhiên, sao cậu đến
trễ vậy?"
Thì
ra là Miêu Khả Ngôn! Quan hệ hai người thời trung học chẳng tốt đẹp cho lắm,
nhưng thời gian có thể thay đổi tất cả. Lần gặp mặt này trái lại thân thiết vô
cùng. Miêu Khả Ngôn kéo Diệp Phiên Nhiên đến bên mình, mỉm cười hỏi: "Nghe
nói sau khi tốt nghiệp đại học cậu ở lại tỉnh thành, giờ vẫn ổn cả chứ?"
“Tàm
tạm, sống qua ngày đoạn tháng ấy mà! Còn cậu?"
Năm
đó, Miêu Khả Ngôn không thi đỗ đại học, cô làm thuê tại miền Nam tỉnh Quảng
Đông, lấy một chàng trai người địa phương buôn bán quần áo, hai người tích lũy
được một số vốn kha khá. Hiện giờ cô cùng chồng quay về thành phố D mở siêu thị
quy mô lớn tại khu vực nội thành, buôn bán rất phát đạt".
“Tuyệt
quá, tự mình mở cửa hàng, làm bà chủ, còn sướng hơn bọn mình làm công ăn lương
ấy chứ!" Diệp Phiên Nhiên cười đáp.
"Tớ
chẳng học đại học, chẳng có văn hóa, sao bì bằng thành phần tri thức công nhân
viên chức văn phòng như bọn cậu chứ?" Cặp mắt Miêu Khả Ngôn tràn ngập niềm
ngưỡng mộ: "Nhưng mà, Diệp Phiên Nhiên à, cậu cởi mở hơn so với thời trung
học nhiều, cũng xinh hơn trước, suýt nữa tớ không nhận ra đấy!"
Diệp
Phiên Nhiên mím môi, coi như đó là lời khen, cô cũng chẳng màng để tâm. Miêu
Khả Ngôn lại nói: "Quan hệ giữa cậu và Trần Thần tốt lên tự bao giờ thế?
Còn nhớ thời trung học năm nhất, bọn cậu chẳng nói với nhau được mấy câu!"
Diệp
Phiên Nhiên trầm lặng không nói gì. Xem ra, Miêu Khả Ngôn hoàn toàn không biết
chuyện giữa cô và Dương Tịch. Nhớ năm xưa, Miêu Khả Ngôn trồng cây si Dương
Tịch, mê mẩn chẳng kém
cạnh gì Chung Ni hiện giờ. Còn cả Đồng Hinh Nguyệt, Hạ Phương Phi, Cố Nhân
nữa... Dương Tịch trời định là kẻ mầm mống tai họa, mệnh phạm đào hoa!
Cánh
cửa đóng chặt chợt bị đẩy ra, tiếng cười nói ồn ào xô bồ, toán người vây lấy
cặp đôi cô dâu chú rể cất bước tiến vào phòng.
Diệp Phiên Nhiên vừa liếc mắt đã trông thấy ngay Dương
Tịch. Anh mặc bộ vest màu tro nhạt, gương mặt khôi ngô hệt pho tượng, vóc dáng
cao ráo tráng kiện, duy chỉ ánh mắt lạnh lùng sâu sắc đến khó hiểu. Trong đôi
mắt cô thì ánh mắt anh vừa xa xăm lại vừa xa lạ.
Không
thể phủ nhận rằng anh càng trông hấp dẫn hơn so với trước kia, phong cách chín
chắn lạnh lùng cao ngạo cùng dáng vẻ của người đàn ông thành đạt thu hút bao
nhiêu cô gái, nhất là những cô gái lần đầu niếm trải mùi đời như Chung Ni chẳng
hạn.
Thế
nhưng, Diệp Phiên Nhiên vẫn nhớ mãi về con người Dương Tịch trong quá khứ.
Nhớ đến chàng train gang ngạnh nóng nảy, nóng vội hấp tấp, xúc động niềm nở,
người đã viết cho cô bức thư tình rởn gai ốc dài sáu trang, chàng nam sinh lượn
lờ qua
lại hàng đêm dưới nhà cô... đã chẳng còn tồn tại nữa, thay vào
đó là từng cử chỉ thái độ mà cô chẳng thể nào hiểu được, thay vào đó là người
đàn ông chín chắn trưởng thành khiến người khác khó mà có thể nắm bắt được.
Dương
Tịch bước đến bên cô, lạnh lùng không chút cảm xúc. Tình nghĩa đã cạn, tình yêu
đoạn tuyệt. Bọn họ hoàn toàn chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa, so với người lạ
càng khó xử hơn nữa.
Cô
dâu chú rể nâng ly rượu mời mọi người, tất thảy mọi người tại bàn tiệc nói cười
nhốn nháo thay phiên nhau oanh tạc Trần
Thần đều bị Dương Tịch chặn lại cả. Nhiệm vụ quan trọng của phù rể chính là
uống đỡ rượu cho chú rể. Vậy là những chiếc mũi dùi của đám bạn học đều chuyển
hướng sang Dương Tịch. Cậu chẳng cự tuyệt ai, không hề chau mày, uống một hơi
cạn sạch
vài ly rượu vang trắng chẳng sót giọt nào.
"Dương
Tịch, tửu lượng của cậu mạnh vậy. Vậy mà hồi đó mình không phát hiện ra
đấy!" Miêu Khả Ngôn thét lên trong sự kinh ngạc, cô vẫn không sửa được bản
tính bốp chát xô bồ.
Đôi
mắt Dương Tịch nheo lại tựa sợi chỉ, ánh mắt chòng chọc
nhìn thẳng vào Diệp Phiên Nhiên ngồi bên cạnh. Miêu Khả Môn hiếu
ngay ra vấn đề, huých cánh tay cô: "Đến lượt cậu mừng rượu chú rể kìa!”
“Tớ thì xin miễn đi!" Diệp
Phiên Nhiên cúp hàng lông mi né ánh mắt Dương Tịch, nếu anh đã coi cô là người
xa lạ thì cô cũng không nên nói gì.
“Rượu
mừng có thể miễn được hay sao?" Dương Tịch lạnh nhạt nói, chìa tay ra nhấc
lấy chiếc ly trước mặt cô.
Anh
đổ hết nước trái cây trong ly của cô ra, trút đầy rượu vang trắng vào ly rồi
đặt lại vào tay cô: "Diệp Phiên Nhiên, hôm nay tôi nhân ngày vui của Trần
Thần mời cậu một ly!”
Diệp
Phiên Nhiên, anh gọi thẳng họ tên của cô với vẻ lạnh lùng và xa cách. Cô ngẩng
đầu, nhìn anh chằm chằm, giọng đầy ẩn ý: "Dương Tịch, tôi còn ngỡ rằng cậu
không quen tôi cơ đấy!”
"Sao
có thể chứ?" Dương Tịch khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc nhọn: "Tôi quên ai
cũng chẳng thể nào quên được cậu. Huống hồ, cậu còn là chị họ của Chung Ni cơ
mà!"
Nhắc
đến Chung Ni thì Diệp Phiên Nhiê