
Lộc
nhanh tay nhanh mắt, vội cầm lấy cái vòng trong tay Sính Đình, vứt sang
bàn đá bên cạnh. Ngay lập tức, con chim ưng lao tới, rất thông minh thu
gọn đôi cánh, đỗ trên bàn đá, móng vuốt chụp lấy cái vòng.
Dưới chân con chim ưng có buộc một mảnh vải nhỏ, Phiên Lộc giơ tay định lấy.
Túy Cúc đứng cạnh, vội kêu lên: “Cẩn thận nó mổ!”.
Túy Cúc chưa kịp nói xong, Phiên Lộc đã lấy được mảnh vải đó, bèn cười nói: “Con
chim ưng này còn dịu dàng hơn nàng, không mổ người bừa bãi. Để ta xem nó đưa tin tốt gì đến”. Vừa giở mảnh vải ra, sắc mặt hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Túy Cúc đã ở bên Phiên Lộc bao lâu nay, nhưng chưa từng thấy sắc mặt Phiên Lộc khó coi đến mức này, vội hỏi: “Sao thế?”.
“Hà Hiệp dẫn theo hai cánh quân, đang tiến về thành Thả Nhu.”
“A!” Túy Cúc kinh hãi kêu lên, rồi ôm chặt miệng, nhìn sang Sính Đình.
Sính Đình
nghe Phiên Lộc nói vậy, mặt hoa cũng thất sắc, đứng bật dậy, cả người
loạng choạng, vội vàng vịn vào bàn đá, hỏi: “Hai cánh quân nào? Bao giờ
tới thành Thả Nhu?”.
Phiên Lộc
cười khổ: “Trên mảnh vải chỉ viết một câu, ta sao biết được? Có điều nét chữ cẩu thả thế này, chắc chắn tình hình vô cùng khẩn cấp”.
Túy Cúc vội hỏi: “Hà Hiệp đến thì hỏng rồi! Cô nương có cách gì không? Ai ya, sao Vương gia lại không ở đây vào lúc này?”.
Sính Đình lắc đầu nói: “May mà Vương gia chọn hôm nay…”. Đến cuối câu, nàng bỗng im bặt.
Phiên Lộc
trầm giọng: “Mọi người ngay lập tức rời khỏi đây. Chỗ này cứ để ta, có
thể tránh được Hà Hiệp lúc nào hay lúc ấy”. Vẻ mặt hắn ánh lên sự khảng
khái hiếm thấy.
Túy Cúc lo lắng, khuôn mặt như sắp khóc.
Sính Đình
suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng lên, vô cùng quyết đoán: “Lập tức rút hết.
Hà Hiệp đến thành Thả Nhu, chắc chắn đã biết mọi chuyện nên sẽ không để
Phiên thủ thành nói được nửa tiếng, kiếm đã xộc tới”.
Hoắc Vũ Nam
cùng những người khác vội vã chạy đến, nghe Sính Đình nói thế, liền hỏi: “Không nguy cấp đến mức ấy chứ? Chim ưng nhanh hơn người nhiều, chắc
vẫn còn thời gian, chi bằng cứ đợi Vương gia quay lại, đi cho chắc”.
Sính Đình
lắc đầu kiên quyết: “Không, phải lập tức rút hết khỏi thành Thả Nhu.
Phiên Lộc, ngươi mau nghĩ cách thông báo cho người của chúng ta trong
thành, không cần tập hợp, lập tức ra khỏi thành, rút về phía đạo quân
Vĩnh Thái”.
Phiên Lộc
cau mày: “Không biết tình hình bên Kỳ Điền đại tướng quân thế nào, nếu
ông ấy không chịu theo chúng ta mà dẫn quân trợ giúp Hà Hiệp, thì trên
đường gặp phải quân Vĩnh Thái sẽ chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ ư?”.
Sính Đình
thở dài: “Hà Hiệp dẫn hai đạo quân đến, chúng ta ở đây chỉ vẻn vẹn một
ngàn người, dù Vương gia giành được đạo quân Vĩnh Thái hay không, chúng
ta ở lại thành Thả Nhu cũng cầm chắc cái chết. Nếu đạo quân Vĩnh Thái đi theo Vương gia, chúng ta sớm gặp được thì còn có tia hy vọng”.
Sính Đình
nói hết mọi lẽ, cuối cùng mọi người cũng hiểu được tình thế nguy hiểm
tới mức nào, ai nấy lòng chùng xuống. Họ bỏ lại hành trang, lập tức rời
khỏi thành Thả Nhu.
Phiên Lộc
cho gọi mấy sai dịch tới, cho mỗi người một tờ ngân phiếu với số lượng
lớn, vẻ mặt hớn hở, dặn dò: “Hôm nay lão gia ta cho các ngươi một việc
hay, mỗi người đi dán mười tờ cáo thị, dán ở những nơi bắt mắt nhất
trong thành. Nửa canh giờ sau làm xong quay về, ta sẽ thưởng cho mỗi
người một tờ ngân phiếu nữa”.
Mấy tên sai
dịch chưa bao giờ được tờ ngân phiếu có giá trị lớn như thế, ai cũng
cười không khép được miệng, cúi đầu khom lưng hỏi: “Đại nhân cần viết
cáo thị gì, tiểu nhân sẽ cho viết thật đẹp”.
Hai hàng mày của Phiên Lộc nhướng lên: “Ai cần các ngươi viết đẹp? Phải nhanh, thật
nhanh! Bên trên viết mấy chữ, “Đi ngay, phía đông!”. Chỉ bốn chữ này!
Đừng hỏi nghĩa là gì, cứ làm theo lời ta là được. Nghe cho rõ, nửa canh
giờ sau phải làm cho xong!”.
Đuổi hết đám sai dịch, Phiên Lộc vội vàng vòng ra cửa sau của phủ thủ thành. Túy Cúc và mọi người đã chọn ra những con ngựa tốt nhất trong phủ, thấy Phiên
Lộc thì vứt ngay một dây cương sang. Phiên Lộc nhảy lên ngựa, thét lên:
“Đi!”.
Ngay lập
tức, tiếng vó ngựa rền vang, một đoàn người phi như bay ra khỏi cổng
thành. Hôm nay không họp chợ, cổng thành đóng sớm hơn ngày thường, Phiên Lộc đứng dưới cổng thành, ngẩng đầu, hét vang: “Mở cổng thành! Mau mở
cổng thành cho lão tử!”.
Binh sĩ giữ
thành nhìn thấy Thủ thành đại nhân thì hoảng hốt làm theo. Chỉ trong
chốc lát, những tờ cáo thị sai dịch vừa dán đã phát huy tác dụng, bao
nhiêu người cưỡi ngựa từ khắp các ngóc ngách trong thành phi ra. Họ
chính là những tinh binh thuộc hạ của Sở Bắc Tiệp đang mai phục trong
thành Thả Nhu. Khi cánh cổng thành chuẩn bị mở, bên ngoài đã có hàng
trăm người đang chờ sẵn.
Cánh cổng
thành cót két mở ra khe hở chỉ đủ cho một người qua. Phiên Lộc cưỡi ngựa đi trước, đang định phi qua, bỗng một mũi tên xé gió lao tới, Phiên Lộc vội nghiêng đầu tránh, “phập” một tiếng, mũi tên cắm vào cánh cửa.
Túy Cúc kêu lên: “Không hay rồi, bọn họ đã đến! Đóng cổng thành lại, biết đâu còn có thể chống đỡ được một lúc!”.
“Không”,
Sính Đình lạnh lùng, “Vội vàng bắn tê