
n, đó là đội quân tiền trạm. Nhân
lúc vòng vây chưa chặt, chúng ta hãy xông ra. May mà chúng ta vẫn nhanh
hơn Hà Hiệp một chút”. Nói xong, nàng khẽ mỉm cười.
Thấy nụ cười ung dung của Sính Đình, mọi người trấn tĩnh lại, hưng phấn tiến lên.
Ở cổng thành có đặt khá nhiều tấm thuẫn dày để binh sĩ thủ thành dùng, Phiên Lộc cầm lấy một tấm, hét lên: “Theo ta!”.
Hai chân kẹp chặt lưng ngựa, hắn lao ra ngoài.
Lần này,
những mũi tên sắc nhọn lại liên tục lao tới, bắn rất mau, nhưng không
phải hàng loạt mũi tên dày đặc bao vây tứ phía như trên chiến trường.
Phiên Lộc
biết Sính Đình đã đoán đúng, hiện đang mai phục ngoài thành Thả Nhu chỉ
là những tiểu đội tiền trạm, trong lòng cũng mừng thầm. Phiên Lộc tay
giơ cao tấm thuẫn, ngăn hết những mũi tên. Cổng thành đã mở toang, những người sau lưng cũng lấy một tấm thuẫn giống Phiên Lộc, người không có
thuẫn nấp sau người có thuẫn, tạo thành một thế trận nhỏ, vây quanh ba
người Sính Đình, Túy Cúc và Hoắc Vũ Nam, xông ra ngoài.
Họ bất chấp
tất cả lao ra khoảng đất trống ngoài thành, cuối cùng cũng chạm mặt với
kẻ thù. Tiểu đội tiền trạm là những người đến thành Thả Nhu sớm nhất,
tổng cộng chỉ có trăm người, quân số ít hơn bên Sính Đình, phần lớn lại
là những tay cung tiễn. Phiên Lộc hét lên một tiếng, vứt tấm thuẫn đi,
rút trường kiếm sau lưng, đâm thẳng về phía trước. Binh mã sau lưng cũng xông lên, họ đều là cao thủ được Sở Bắc Tiệp lựa chọn kỹ càng, cùng một lúc đao kiếm nhất tề vung lên, thành một đoàn chém giết.
Kiếm thuật
của Phiên Lộc không cao, nhưng tốc độ nhanh nhạy, đối phương lại không
phải cao thủ, nên chẳng mấy chốc đã nghe thấy những tiếng kêu thảm
thiết, vài tên lĩnh Vân Thường máu me be bét, ngã xuống ngựa.
Sợ nhất Phiên Lộc làm sao, Sính Đình vội nói: “Phiên Lộc đừng ham đánh, mau đi thôi”.
Phiên Lộc
biết Sính Đình có ý tốt, nhưng cũng biết đội cung tiễn tiền trạm này ở
cự ly gần thì không đáng sợ, nếu bên ta lui trước, chúng từ phía sau bắn tên đuổi theo thì không dễ đối phó, hắn bèn cao giọng: “Mọi người đi
trước đi, để lão tử xử lý xong bọn chúng rồi sẽ đuổi theo”.
Ù… ù… ù…
Phiên Lộc
đánh được thêm một tên, bỗng nghe tiếng hiệu lệnh nổi lên, hùng hồn vang vọng, như xuyên thẳng vào tai mỗi người, tấn công tới tận lục phủ ngũ
tạng của họ.
Mặt Sính Đình biến sắc: “Hỏng rồi! Đại quân Vân Thường đã tới! Đi thôi!”.
Mọi người
nghe thế, trong lòng run sợ, lúc này tiểu đội tiền trạm cũng đã bị tiêu
diệt gần hết, họ vội vàng thúc ngựa tiến thẳng về phía đông. Sính Đình
quất mạnh roi ngựa, quay lại nhìn, sau lưng bụi cuốn mù trời, thiên quân vạn mã đang lao tới.
“Giết!”
Tiếng hô giết kinh thiên động địa từ phía sau vang tới.
Thiếu gia, thiếu gia đã đuổi đến rồi…
Không, là Hà Hiệp.
Hà Hiệp đã giết Diệu Thiên công chúa, giết Bắc Mạc vương, giết cả vương tộc Quy Lạc.
Mặt đất như nứt toác.
Gió điên
cuồng gào thét, cuộn tung bụi đất. Vút, vút, vút, cơn mưa tên từ phía
sau đuổi tới, mấy đại hán theo sát Sính Đình ngã lăn xuống ngựa.
Túy Cúc kinh hoàng kêu lên.
Sính Đình hét lớn: “Đừng nhìn! Tiến về phía trước!”. Vừa nói nàng vừa quất mạnh roi vào một con ngựa của Túy Cúc.
Mỗi cơn mưa
tên lao tới, lại có mấy hộ vệ ngã xuống. Máu những đại hán ngã xuống như đang nhuộm đỏ con đường sống mong manh của họ.
Những con
ngựa trúng tên hí vang, giẫm lên thi thể đã ngã xuống, kinh hoàng tháo
chạy, cuối cùng ngã xuống trong màn mưa tên như không bao giờ ngừng.
Tiếng tù và phía chân trời vọng đến bên tai, cào xé tim gan người ta.
Sau lưng mưa tên giăng khắp, tình thế vô cùng thê thảm. Chưa kịp đến dốc núi không
xa phía trước, hàng trăm hộ vệ quanh Sính Đình chỉ còn khoảng mười
người.
Tiếng vó ngựa như vọng đến từ địa ngục, càng lúc càng gần.
Máu của những hộ vệ bắn tung tóe thành những đường cong quanh Sính Đình.
Tại sao?
Tiểu Kính An vương, tại sao?
Bao nhiêu
hồn thiêng đã gửi vào đất trời. Sự dịu dàng, phong lưu, nụ cười tự nhiên thoải mái như gió xuân của thiếu gia ngày trước, đã chôn vùi ở tận nơi
đâu?
Giang sơn nhuộm màu máu, thiếu gia giành lấy cũng để làm gì?
Gió điên
cuồng táp vào mặt, hai mắt Sính Đình đau rát, máu của những hộ vệ hòa
quyện với trời đất vô tình tạo thành một bức tranh chói mắt. Trong mênh
mang thê lương, Sính Đình mặc cho dòng nước mắt tuôn.
Vân Thường, Bắc Mạc, Đông Lâm, Quy Lạc…
Quý Thường Thanh, Diệu Thiên công chúa, Hà Túc…
Rốt cuộc, đất trời phải hút bao nhiêu máu mới có thể dệt nên non sông tuyệt mỹ này?
Tiếng hừ tức tối vang lên sau lưng, tiếng đất nứt toác đã sát đến nơi, thêm một hán tử vĩnh viễn nằm lại trên mảnh đất này.
Chẳng bao lâu, phía sau Sính Đình chỉ còn lại ba, bốn người.
Hoắc Vũ Nam
cao tuổi nhất, Túy Cúc đã chọn con ngựa tốt nhất cho sư phụ, để ông
không bị tụt lại phía sau mọi người. Thấy sư phụ vẫn đang ở phía trước,
Túy Cúc yên tâm phần nào.
Phiên Lộc
vốn đang bảo vệ cho Túy Cúc và Hoắc Vũ Nam, lúc này lo Sính Đình gặp
chuyện nên lùi lại chỗ Sính Đình, trầm giọng: “Để ta bảo vệ cô nương”.
Sính Đình lắc đầu: “Ngươi lên bảo vệ Túy Cúc đi”.
Phiên Lộc n