
quân lương chưa?”.
“Đã kiểm tra rồi, nhưng không hề có vấn đề gì. Xem ra nguyên nhân không bắt đầu từ quân lương.”
Hà Hiệp cười lạnh lùng: “Kiểm tra không ra thì càng đáng nghi. Chẳng lẽ ngươi quên
bên cạnh Sở Bắc Tiệp có ai? Các đại doanh đều xảy ra vấn đề, thì không
phải là chuyện của một đội quân lương. Gan cũng to bằng trời, dám vào
hẳn đất Vân Thường ta”.
Đông Chước
nghe Hà Hiệp đang ám chỉ đến Sính Đình, cả người chấn động, nhưng lại
cau mày: “Dám động thủ vào quân lương, việc này hoàn toàn không thể,
chẳng lẽ bọn họ có bản lĩnh vào tận Thả Tây phá hoại?”.
Quần thần trên điện, đặc biệt là các võ tướng đều lắc đầu không tin.
Hà Hiệp cũng biết Đông Chước nói có lý, suy nghĩ giây lát, sắc mặt bỗng đổi, hét lên: “Mang bản đồ ra đây!”.
Giở bản gồ,
Hà Hiệp nhìn qua một vòng, ngón tay chỉ vào một điểm, cố nén giận: “Thế
này mà bọn chúng cũng nghĩ được ra để thừa cơ lợi dụng”.
Quần thần
đều ở bên dưới, có dướn cổ lên cũng không nhìn thấy Hà Hiệp đang chỉ đến chỗ nào trên bản đồ. Đột nhiên lại nghe Hà Hiệp hỏi: “Ai là thủ thành
của thành Thả Nhu?”.
Có người vội vàng tra bảng danh quan lại, bẩm báo: “Là Phiên Lộc”.
Hà Hiệp vừa
nghe, biết là người của Quý Thường Thanh thì càng chắc chắn với suy đoán của mình, liền gấp bản đồ, trầm giọng: “Sở Bắc Tiệp chắc chắn đang ở
Vân Thường. Lập tức chuẩn bị hành trang, ta sẽ dẫn binh trở về Vân
Thường!”.
Hà Hiệp kiêu dũng thiện chiến, chưa từng thất bại. Nói tới việc dẫn binh chinh
chiến, hắn tác phong sấm rền gió cuốn, vô cùng hùng mãnh. Dù còn nghi
ngờ nhưng quần thần cũng chẳng dám can gián, lần lượt cao giọng hô vang.
Các tướng võ biết rằng ra trận là có thể lập được công lao thì càng nắm chặt tay, hưng phấn vô cùng.
Hà Hiệp nói
với Phi Chiếu Hành: “Chiếu Hành, Quy Lạc vẫn chưa ổn, ngươi làm việc cẩn trọng, ta để ngươi lại trông coi mọi việc. Đội tinh binh giữ thành ở
đây, giao hết cho ngươi quản lý. Lần này tướng sĩ của đạo quân Úy Bắc sẽ theo ta thân chinh”.
Phi Chiếu Hành lạnh cóng cả người.
Chỉ đôi ba
câu, Hà Hiệp đã lột sạch binh quyền của Phi Chiếu Hành, cả mấy tướng sĩ
mà hắn phải mất công lung lạc cũng nhất loạt bị điều đi. Nếu trước khi
xuất chinh, Hà Hiệp để lại một mật lệnh xử lý, thì Phi Chiếu Hành sao
giữ nổi cái mạng của mình.
Phi Chiếu Hành nắm chặt bàn tay, sắc mặt vẫn không hề thay đổi, nhận lệnh của Hà Hiệp.
Hà Hiệp nhận lấy ấn soái từ Phi Chiếu Hành, binh quyền của đạo quân Úy Bắc giờ đã
nằm trong tay hắn. Hắn gật đầu nói: “Mọi người mau chuẩn bị đi, ba canh
giờ sau sẽ xuất phát ở cổng thành”.
Quần thần dạ vâng, lập tức tản đi.
Phi Chiếu Hành một mình ra khỏi cổng cung, sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi: “Phi tướng quân, xin dừng bước!”.
Hắn quay
đầu, hóa ra là trưởng thị vệ của Hà Hiệp đang dẫn theo bốn, năm thị vệ
đuổi theo, tươi cười nói với Phi Chiếu Hành: “Tiểu Kính An vương có dặn
để Phi tướng quân cai quản đội tinh binh giữ thành, ta phụng lệnh dẫn
Tướng quân đi tiếp nhận”. Trưởng thị vệ thần thái tự nhiên, cứ tưởng sẽ
không để lộ chút sơ hở nào.
Ai ngờ Phi Chiếu Hành vốn tinh hơn người, lại sớm nghi ngờ Hà Hiệp từ lâu.
Ánh mắt Phi
Chiếu Hành nhìn về phía mấy thị vệ sau lưng tên trưởng thị vệ kia, hai
tay họ buông xuống, nhưng chỉ cần động ngón tay là có thể tuốt kiếm. Phi Chiếu Hành sao có thể không nhận ra ý đồ của họ, xem ra Hà Hiệp đã hạ
lệnh xử lý hắn. Phi Chiếu Hành cười gằn trong lòng, song nụ cười ngoài
mặt lại hân hoan vô cùng: “Được rồi, làm phiền huynh đệ đưa ta đi một
chuyến”.
Họ lên ngựa, khi rẽ vào con ngõ, Phi Chiếu Hành nhanh chóng rút kiếm, đâm vào ngực
tên trưởng thị vệ. Đối phương không ngờ hắn lại ra tay trước, chỉ kịp
kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã xuống ngựa.
Phi Chiếu
Hành giật dây cương, thúc ngựa quay đầu bỏ chạy. Mấy người còn lại thấy
hắn chạy đi, mới đột nhiên tỉnh ngộ, hò hét đuổi theo. Vì Hà Hiệp hạ
lệnh chỉnh trang quân ngũ chờ ở cổng thành để xuất phát, nên cổng thành
đã mở toang. Phi Chiếu Hành mặc trang phục tướng quân, phi vèo ra đến
đó, các binh sĩ canh cổng vội vàng hành lễ. Họ còn chưa kịp ngẩng đầu,
cả người lẫn ngựa của vị tướng quân kia đã phi như bay về phía xa.
Hà Hiệp nhận được tin, nổi khùng: “Có một việc nhỏ như thế mà làm không xong!”.
Nhưng đại
quân sắp xuất phát, Hà Hiệp chỉ có thể lệnh cho một phó tướng dẫn quân
truy bắt Phi Chiếu Hành, còn mình, sau khi sắp xếp thỏa đáng những việc ở Quy Lạc thì khoác quân trang, đi ra cổng thành.
Thành Thả Nhu.
Vì Tắc Doãn bình an trở về nên tiếng cười vang vọng trong phủ thủ thành mấy ngày không ngớt.
Sở Bắc Tiệp
và Tắc Doãn từng là kẻ thù trên chiến trường, nhưng vì Sính Đình, Dương
Phượng và vì thời cuộc loạn lạc, cuối cùng họ đã trở thành bằng hữu cùng chung hoạn nạn.
“Ta nhớ nhi tử quá.”
“Ta cũng thế.”
Nói đến nhi tử, cả hai đại tướng đều không tránh được tiếng thở dài.
Tắc Doãn
nói: “Trấn Bắc vương còn hơn ta một chút, ít nhất cũng có Bạch cô nương ở bên. Dương Phượng và Khánh nhi đáng thương còn chưa biết ta được bình
yên, không biết họ lo lắng đến mức nào”.
Đúng lúc