
ương phải cẩn thận, tuyệt đối không được…”
“Không được
uống rượu”, Quý Thường Ninh bất mãn lừ mắt nhìn điệt nhi, “Ta là người
không biết chừng mực đến vậy sao? Nhị thúc đã nói với đại ca rồi, không
uống rượu, không làm hỏng việc lớn. Điệt nhi cứ yên tâm!”
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Quý Viêm đã dẫn theo một cánh quân Vĩnh Tiêu tiến về thành Nhạn Lâm.
Dù sao cũng
là cốt nhục một nhà, Quý Thường Ninh không yên tâm, bèn đích thân tiễn
điệt nhi ra khỏi quân doanh, hạ giọng dặn dò: “La Thượng được Sở Bắc
Tiệp huấn luyện, nếu gặp điều gì bất thường, nhớ đừng cậy khỏe, hãy lập
tức cử người về quân doanh báo tin cho nhị thúc”.
Quý Viêm gật đầu, khuôn mặt trẻ tuổi thoáng nét cười tự tin: “Nếu chiến thắng, tiểu
điệt cũng sẽ lập tức sai người về báo với nhị thúc”.
Quý Thường Ninh cười ha ha: “Đi sớm về sớm, nhị thúc đợi tin tốt của điệt nhi.”
Trước lúc
bình minh, sắc trời còn tối hơn đêm đen. Quý Thường Ninh nhìn theo bóng
dáng Quý Viêm rời đi, rồi quay lại đại bản doanh.
Trong doanh trại, tướng lĩnh của mấy cánh quân còn lại vẫn đang nghỉ ngơi, đội lính gác tuần tiễu bên ngoài.
Quý Thường
Ninh nghĩ bụng, hôm nay cũng chẳng có việc gì lớn, chỉ đợi tin thành
Nhạn Lâm nên hắn dứt khoát quyết định quay về ngủ bù. Trên đường quay
về, đi qua đám binh lính thân cận của mình, bước vào trướng soái, thuận
tay vứt bộ giáp trụ nặng trịch lên giường, ngáp dài một cái.
Bất chợt, một cánh tay từ sau vung ra, bịt chặt miệng Quý Thường Ninh.
“Ưm ưm…”
Quý Thường
Ninh trợn tròn hai mắt. Là bậc lão tướng trên sa trường, hắn cũng kịp
đưa hai tay xuống hông, nhưng chưa kịp sờ vào thanh kiếm, đã nghe “bốp”
một tiếng sau gáy, bị kẻ bịt mặt đánh mạnh một cái. Người đánh trộm sức
to lực khỏe, Quý Thường Ninh giãy giụa một hồi, rồi đổ vật xuống đất,
bất tỉnh.
Kẻ đứng sau
lưng mình vận áo đen, khăn che mặt đen, chỉ để hở một đôi mắt sáng lấp
lánh trong trướng tối om. Kẻ đánh trộm nhìn Quý Thường Ninh ngã dưới
đất, ánh mắt cao ngạo khinh thường, cúi xuống kiểm tra hơi thở của Quý
Thường Ninh, rồi lôi dưới gầm giường ra mấy bình rượu lâu năm, cho thêm
gói thuốc mê vào đó, lắc bình, để thuốc mê tan đều.
“Bình rượu
này kính đại ca của ngươi, Thừa tướng đại nhân của Vân Thường”. Kẻ đánh
trộm nói một câu, âm sắc sang sảng đúng chủ soái Hà Hiệp, thân phận cao
nhất trong đại bản doanh này.
Hà Hiệp đỡ
Quý Thường Ninh ngã dưới đất dậy, đưa bình rượu lại gần, rồi cạy miệng
hắn đổ vào. Vốn đã hận nhà họ Quý đến tận xương tủy, Hà Hiệp chẳng hề
nương tay, đổ liền một lúc gần chục bình rượu, rồi đặt hắn trên giường,
lặng lẽ rời đi.
“Cứu viện!”
Giữa trưa,
ngoài doanh trại, một binh sĩ phi ngựa lao đến, mình mặc quân phục Vân
Thường, người bê bết máu, vừa tới trước cổng đại bản doanh liền gân cổ
gào lớn: “Cứu viện! Quý Viêm thiếu tướng quân cần cứu viện! Mau… mau
báo…”.
Những người
canh giữ trại quân đều nhận ra đây là thị vệ tâm phúc của Quý Viêm nên
vô cùng ngạc nhiên, vội vã mở cổng doanh trại cho vào.
Quần tướng biết tin, nhanh chóng đến trướng soái.
“Cứu viện!
Cứu viện!” Thị vệ lảo đảo chạy bổ vào báo tin, đến cửa đã quỳ sụp xuống, vừa thở vừa nói, “Phò mã, quân ta bị đại quân Đông Lâm trong thành Nhạn Lâm phục kích, tình thế nguy kịch, xin Phò mã lập tức cử đại quân cứu
viện!”
Hà Hiệp đã
sớm đoán được sự việc nhưng vẫn tỏ ra vô cùng kinh ngạc, vội tiến lên
trước hai bước, đứng trước thị vệ kia thét hỏi: “Sao lại như thế?”.
“Mai phục!
Quý Viêm thiếu tướng dẫn quân áp sát thành Nhạn Lâm, hai cánh quân Đông
Lâm bất chợt xông tới, quân ta bị tấn công từ hai phía.”
“Mai phục? Quân của người nào?”
“Tướng dẫn quân mai phục là Sở Mạc Nhiên.”
“Hiện giờ tình hình chiến sự như thế nào?”
“Quân Đông
Lâm có được địa lợi, lại đông hơn ta. Quân ta không kịp đề phòng, thương vong trầm trọng, Quý thiếu tướng dẫn theo các huynh đệ còn lại mở đường máu lùi vào sơn cốc Hoành Luyện, tử thủ ở cửa cốc. Thiếu tướng quân
lệnh cho thuộc hạ vượt vòng vây về đây báo tin cho Phò mã, quân địch
đang tấn công, các huynh đệ sẽ chẳng chống chọi được bao lâu nữa, xin
Phò mã lập tức cử quân cứu viện!”
Trận tấn công Đông Lâm đầu tiên đã trúng mai phục, sắc mặt các tướng lĩnh Vân Thường vô cùng u ám.
“Lập tức cử cứu viện!”, Hà Hiệp hết sức quyết đoán, nhìn quanh một vòng, “Sao không thấy Quý Thường Ninh tướng quân đến?”
Ngay từ đầu, không ít tướng lĩnh chú ý đến sự vắng mặt của Quý Thường Ninh, thấy Hà
Hiệp hỏi vậy, bèn gọi tên tiểu tốt bên ngoài vào, hỏi: “Sao không thấy
Quý Thường Ninh tướng quân đến?”.
Tiểu tốt đó vừa từ chỗ Quý Thường Ninh trở về, vội đáp: “Quý tướng quân say rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh”.
Quý Thường Ninh hám rượu nổi tiếng trong quân. Nghe tiểu tốt kia nói vậy, quần tướng đều cau mày.
“Chúng ta đi xem.”
Hà Hiệp dẫn
theo các tướng lĩnh đến quân trướng của Quý Thường Ninh. Vừa vén rèm
cửa, hơi rượu nồng nặc đã xông thẳng vào mũi quần tướng.
Trong trướng, bình rượu la liệt, tất cả đều còn mỗi vỏ.
Cả người Quý Thường Ninh nồng nặc mùi rượu, tứ chi thẳng đơ, nằm trên giường ngáy như sấm.