
ận chiến
biệt viện ẩn cư, ta ít địch đông, đám cận vệ tử thương thê thảm. La
Thượng bị thương nhẹ nhất, nhận lệnh ở lại thu dọn biệt viện, chăm sóc
các huynh đệ bị thương.
La Thượng
bẩm báo: “Biệt viện bị cháy một nửa, giờ đã dọn xong, người chết cũng đã mai táng. Các đại phu đang trị liệu cho huynh đệ sống sót. Mạc Nhiên
cũng có biến chuyển, nhưng thương tích của Quân Điền… không thể chữa
trị”.
Sắc mặt Sở Bắc Tiệp trầm xuống.
Những thị vệ đó đều do đích thân Sở Bắc Tiệp đề bạt, dạy dỗ, ai cũng sức dài vai
rộng, nhiệt huyết hừng hực, nay thật khiến người ta đau lòng.
“Vương gia…” Rõ ràng vẫn còn việc quan trọng chưa kịp bẩm báo, sau khi thăm dò sắc
mặt Sở Bắc Tiệp, La Thượng mới thận trọng mở lời, “Khi dọn dẹp chỗ ở của Bạch cô nương, trong căn phòng nhỏ Túy Cúc ở tạm, phát hiện thấy ấm
thuốc sắc dở và cả mấy phương thuốc…”.
“Ấm thuốc?”, giọng Sở Bắc Tiệp trầm xuống, “Sau khi bản vương rời đi, Sính Đình bị bệnh sao?”.
“Thuộc hạ
lệnh cho các đại phu tra chỗ bã thuốc còn lại, họ nói… nói…” La Thượng
lo lắng không yên nhìn Sở Bắc Tiệp, rồi lập tức nhìn xuống, “Đại phu nói là thuốc dưỡng thai. Những đơn thuốc kia đều là phương thuốc dưỡng
thai”.
Sự im lặng đột ngột bao trùm bốn phía.
Ánh mắt sắc bén, kinh hoàng của Sở Bắc Tiệp nhìn chằm chằm vào gáy La Thượng, như muốn xuyên thành một hố.
Sính Đình đã có thai…
Trong bụng nàng đã có cốt nhục của chàng!
Sính Đình lòng đau như cắt, mang theo cốt nhục của chàng mà bị bắt đi!
Mọi vết thương chàng từng hứng chịu trên sa trường cũng không đau bằng đòn này.
Con sóng kinh hãi lặng lẽ dâng đến, gào thét trong đầu chàng, nỗi đau trong tim khiến chàng ngừng thở.
Tảng đá đè nặng trong lòng bỗng như nặng gấp ngàn lần, ấn mạnh lên các huyết mạch của chàng.
Trái tim chàng chết lặng, thân hình cứng như hóa đá.
“Dấy binh”, Sở Bắc Tiệp bi ai ngẩng đầu, phát lệnh.
“Vương gia?”
Ánh mắt Sở
Bắc Tiệp sáng như ngọn đuốc, bốc cháy rừng rực, gằn từng tiếng: “Truyền
lệnh, nhổ trại lên đường, chính thức phát binh tiến vào Vân Thường!”.
Sính Đình, nàng và hài nhi hãy đợi ta.
Ta sẽ rất nhanh lao đến bên nàng.
Sở Bắc Tiệp
xin thề với trời, mãi mãi yêu nàng, mãi mãi bảo vệ nàng, mãi mãi không
cho bất cứ ai, bất cứ việc gì ngăn cách chúng ta.
Như nàng từng mong ước, dù xảy ra chuyện gì, mặc con tạo xoay vần, tình yêu của chúng ta vẫn như ý nguyện thuở ban đầu.
Hết tập 1
Ngày đại quân Đông Lâm chính thức tiến về
Vân Thường, cũng là lúc Hà Hiệp từ biệt Công chúa, từ biệt thành đô, vội vã ra biên cương.
Phần lớn
binh lực của Vân Thường đều đã tập trung ở biên cương đợi lệnh, chờ vị
chủ soái vang danh thiên hạ, có thể cổ vũ chí khí quân sĩ, gạt đi nỗi sợ hãi Đông Lâm Trấn Bắc vương của họ.
Bách tính
Vân Thường và dân chúng trong thiên hạ đều tin rằng chỉ tiểu Kính An
vương mới có thể lãnh đạo quân sĩ Vân Thường, quyết chiến một trận với
Sở Bắc Tiệp trên sa trường.
Cũng cờ bay rợp trời, trống trận dồn vang, chỉ là bớt đi một phần bi thương, thêm một phần tráng khí.
Ánh mắt của
trăm quan đổ dồn về phía Hà Hiệp trong bộ soái phục mới tinh, thần thái
phấn chấn. Lúc này, có thể chống chọi với Sở Bắc Tiệp chỉ có mình Hà
Hiệp.
Vận mệnh của Vân Thường phụ thuộc vào trận chiến này, sự thành bại của trận chiến này lại phụ thuộc vào Phò mã.
Dưới muôn sự chú ý, Hà Hiệp hào khí lẫm liệt uống cạn chén rượu tiễn biệt của Diệu
Thiên công chúa, ánh mắt dừng trên khuôn mặt kiều diễm của nàng, khẽ nở
nụ cười.
Không cần lời lẽ hào hùng, chỉ riêng nụ cười ấy, đối với nàng đã là quá đủ.
Diệu Thiên
gom muôn lời ngàn ý thành cái nhìn thâm tình. Biết rằng dù không muốn
cũng phải đến lúc tiễn biệt, nàng khẽ dặn: “Phò mã bảo trọng!”.
Hà Hiệp lặng lẽ nhìn Công chúa. Nghe lời này, khuôn mặt hắn bỗng hân hoan nụ cười
xán lạn, nói với giọng vô cùng dễ nghe: “Có một câu mà trăm quan Vân
Thường đều hỏi ta. Ta cứ ngỡ trong lúc tiễn biệt, Công chúa sẽ hỏi câu
đó. Hóa ra ta đã đoán sai”.
“Hà tất phải hỏi?” Ánh mắt Diệu Thiên ngời sáng, đáp vô cùng tự tin, “Phò mã anh hùng cái thế, quyết không thua Sở Bắc Tiệp”.
Hà Hiệp cười sảng khoái, quay người lên ngựa.
Sau lưng, cờ bay phấp phới, Hà Hiệp nhìn quanh bá quan văn võ đến tiễn biệt một
vòng, rồi dừng nơi Diệu Thiên trang điểm lộng lẫy sáng ngời.
Chủ nhân một nước dẫn theo văn võ bá quan đích thân đến tiễn biệt, đây không phải là lần đầu tiên Hà Hiệp được trải nghiệm sự tôn vinh tráng liệt này.
Đối thủ vẫn là Sở Bắc Tiệp.
Chỉ là hôm
nay người đến tiễn biệt không phải là Quy Lạc vương Hà Túc, nơi xuất
phát không phải thành đô Quy Lạc, quốc gia cần bảo vệ cũng chẳng còn là
Quy Lạc.
Người như hình với bóng bên hắn cũng không phải là Bạch Sính Đình.
Nếu đem được thủ cấp của Sở Bắc Tiệp về đây bày trước mắt Sính Đình đang bị giam lỏng trong phủ phò mã, kết quả sẽ thế nào?
Ánh mắt quét qua những tướng sĩ trang phục chỉnh tề đang chờ lệnh, Hà Hiệp rút gươm đón gió.
“Xuất phát!”
Bánh xe, vó ngựa bắt đầu chuyển động, dường như cả đất trời đang say ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, mơ hồ trong cơn chấn động.
Cát vàng