
Hãy nghe lời gan ruột của thần…”
Quý Thường
Thanh còn đang định nói tiếp, Diệu Thiên công chúa đã giơ tay ngăn lại,
quay đi, nói: “Thừa tướng hãy lui ra trước, để ta suy nghĩ đã”.
Ngẩng lên
nhìn hình dáng quật cường của Diệu Thiên, biết lúc này không thể khuyên
nhủ, Quý Thường Thanh đành phải nghe theo, hành lễ: “Thần cáo lui”. Thở
dài một tiếng, ông ta bước ra khỏi mành châu.
Diệu Thiên vẫn hoàn toàn bất động như pho tượng đá.
Lục Y bước tới, đứng ngoài rèm bẩm báo: “Công chúa, bên ngoài có…”.
“Lui!” Diệu
Thiên giận dữ, quay phắt lại, hất tung những thứ trên bàn xuống. Hộp
Phương Nhưỡng hôm qua vừa mang lên dùng và cả chiếc hộp phỉ thúy tinh
xảo bay ra ngoài rèm, vỡ tung dưới chân Lục Y, vương vãi thành mảng đỏ
nhức mắt.
Bạch Sính Đình, Bạch Sính Đình của vương phủ Kính An.
Ngươi thao
túng sinh tử của Quy Lạc, của Bắc mạc, và của cả Đông Lâm, giờ ngươi lại đến gảy đàn, mỉm cười dịu dàng để thao túng sinh tử của Vân Thường ta?
Vân Thường
đường đường là một nước lớn, Diệu Thiên ta đường đường là công chúa, đâu phải là dây đàn trong tay ngươi, muốn gảy là gảy?
Sao có thể để ngươi hủy hoại nước của ta, nhà của ta?
Diệu Thiên cắn môi, xé tan từng tấc lụa bên cửa sổ.
Nơi biên
cảnh giao nhau giữa Đông Lâm và Vân Thường, tiếng trống trận dồn vang,
hào hùng, vọng giữa đất trời, như từ chân trời xa xôi kéo đến, như sức
mạnh vĩ đại đang tích tụ, lặng lẽ tiến gần.
Cờ soái che
lấp cả mặt trăng, mặt trời. Đại quân Đông Lâm đã tập kết. Từ xa nhìn
lại, những cánh trướng hình vuông liên tiếp, những ánh mắt trầm hùng,
những lưỡi dao sáng lóa trải dài vô tận.
Trên bình nguyên, gió xào xạc.
Các giọt sương buổi ban mai đã tan biến giữa sát khí đằng đằng của bao nhiêu tướng sĩ.
“Vương gia, đội quân của Long Lang doanh trại đã đến.”
Sở Bắc Tiệp
nghe tin, vội vén rèm cửa, bước ra ngoài trướng soái. Thân hình vững
chãi như dãy núi, ánh mắt sáng ngời xuất thần cúi nhìn đội quân chỉnh tề bên dưới.
Đại quân đã tập kết.
Cờ quạt che
kín một góc trời, những khuôn mặt trai tráng không chút sợ hãi. Đây là
binh lực của cả Đông Lâm, là lực lượng bảo vệ quan trọng nhất Đông Lâm.
Sở Bắc Tiệp chăm chú quan sát quanh cảnh trước mắt.
“Tình hình thành đô thế nào?” Hồi lâu, Sở Bắc Tiệp mới hỏi Thần Mâu đang đứng sau lưng.
Thần Mâu thở dài: “Đại vương liên tục gửi đến mười sáu bức khẩn thư, lệnh Vương gia
lập tức rút quân, lời lẽ nghiêm khắc trước nay chưa từng có. Vương gia
định không đọc một bức nào sao?”.
Vẻ kiên quyết thoáng qua trong mắt, Sở Bắc Tiệp gằn giọng: “Đọc một bức của vương huynh, bản vương đã mất đi Sính Đình”.
Sứ giả đưa thư của Tắc Doãn đã mang đến chân tướng sự việc.
Bạch Sính Đình rốt cuộc có hại chết hai vương tử của Đông Lâm hay không đã chẳng còn quan trọng.
Dù Sính Đình thật sự hại chết hai vương tử, chàng quyết định vẫn yêu nàng.
Dù Sính Đình không hại chết hai vương tử, Đại vương và Vương hậu vẫn biến nàng thành quân bài giao dịch.
Thời thế loạn lạc, chân tướng còn tác dụng gì?
Sở Bắc Tiệp hận nhất vẫn là chính mình.
Một bức thư của vương huynh đã phá tan trăng tròn hoa thắm, phá tan giấc mộng yên vui chốn biệt viện ẩn cư.
Không tìm được bất cứ lý do gì, chàng từ bỏ vì chàng đã từ bỏ.
Từ khoảnh
khắc biết đến sự tồn tại của hài tử trong bụng Lệ phi, huyết mạch của
vương tộc đang bị uy hiếp, chính chàng đã quyết định, đã lựa chọn.
Sai lầm lớn nhất trong đời, hối hận lớn nhất trong đời chàng chính là quyết định ấy.
Sở Bắc Tiệp
biết, vương huynh và Hà Hiệp đã dùng cách này để Sính Đình nhìn thấy vị
trí của nàng trong lòng chàng, tàn nhẫn bắt Sính Đình hiểu rằng, dù họ
có yêu nhau đến bao nhiêu đi nữa, đến khi phải lựa chọn, Sở Bắc Tiệp sẽ
từ bỏ nàng.
Đối với tình yêu thuần khiết của Sính Đình, đó chính là một đòn trí mạng.
Từ khi hiểu ra điều này, nỗi đau xuyên tim không ngừng giày vò Sở Bắc Tiệp.
“Có Vương gia thương xót Sính Đình, dù hai tay này tàn phế, không thể đánh đàn cũng có hề gì?”
Lại nhớ đến
khoảnh khắc nàng ngẩng lên nhìn chàng chan chứa tình yêu, nguyện dâng
chàng tất cả, nàng hát khúc hàng ca trong lòng chàng, dịu dàng dốc hết
tâm can.
Trái tim cao ngạo và lanh lợi của nàng đã dùng đủ mọi cách chỉ để chàng hiểu rằng,
nàng quan tâm đến chàng biết bao, lo lắng cho chàng biết bao.
Mỗi câu nàng nói đều khiến Sở Bắc Tiệp đau đớn, mỗi ánh mắt của nàng đều khiến lòng
chàng tan nát. Chàng chưa từng biết, nỗi nhớ thương có thể khiến người
ta phát cuồng đến thế.
Đại quân đã tập kết. Sính Đình, ta sẽ tiến về Vân Thường.
Bỏ mặc tất cả để đòi lại vương phi của ta.
Ta sẽ tự nói với nàng rằng, mọi thứ trên thế gian đều không so được với nụ cười của
nàng. Trong lòng Sở Bắc Tiệp, không gì có thể quan trọng hơn nàng.
Chúng ta lại tiếp tục dệt nên tình yêu kinh thiên động địa, chân thành, dù con tạo xoay vần vẫn không đổi ý nguyện ban đầu.
Tiếng vó
ngựa gấp gáp khiến Sở Bắc Tiệp quay đầu. La Thượng mình đầy bụi bặm nhảy xuống ngựa, chạy như bay đến quỳ trước mặt Sở Bắc Tiệp: “Vương gia!”.
“Biệt viện ẩn cư thế nào? Vết thương của Mạc Nhiên ra sao?”
Tr