
nhất như cũng nhũn ra. Chẳng biết rút lui thế nào, hắn đành gượng gạo đáp:
- Thôi! Hôm nay dùng tạm vở của tôi, mai tự mua một quyển đi.
- ...
- Nghe gì không đấy?
Cô nàng im bặt. Chẳng mấy khi gặp phải một kẻ không biết điều như thế,
ngọn lửa cáu giận trong lòng đang sắp bốc lên ngùn ngụt, nhưng lại bị
giọng nói lí nhí át lại:
- Tớ... không có tiền. - Thật ngại ngùng khi phải thốt ra câu này, thùy tai thấp thoáng sau làn tóc dài của cô
đỏ bừng như màu máu. Cơn xấu hổ hẳn đã dâng lên đến cực điểm.
Câu trả lời vượt ngoài sức tưởng tượng của Diệp Tử Khiêm khiến bao nhiêu
lửa giận trong lòng bỗng tắt ngấm. Thấy cô như thế, cậu cũng ái ngại.
Nhưng vốn là một kẻ sĩ diện cao, cậu vẫn chép miệng làm bộ khó chịu.
Đang định mặc kệ cho qua chuyện thì cô tự dưng nói lời xin lỗi - lí nhí, yếu ớt và tự ti:
- Tớ xin lỗi...
- Thôi thôi! - Diệp Tử Khiêm cảm thấy sự nhẫn nại của mình đang bị thách thức ghê gớm. Cậu khua tay:
- Đằng nào nhà tôi cũng còn mấy cuốn chưa động đến. Mai mang đi cho!
- Cảm ơn cậu. - Cô len lén đáp, khuôn mặt vẫn lầm lũi trĩu xuống, sống
lưng hơi gập lại như đang phải chịu một gánh nặng không ngồi thẳng lên
được.
Diệp Tử Khiêm lặng lẽ nhìn một hồi và chơt nhận ra cô gái
ấy kể cũng tội. Buổi học thêm chẳng vui vẻ là mấy nhưng cả hai vẫn cố
gắng vì cuộc thi. Ơn trời, một tiếng dài như cả thế kỷ cuối cùng cũng
trôi qua! Sau khi hẹn nhau mỗi ngày tan học đều dành một tiếng ở lại ôn bài, sau đó hai người về nhà.
Tô Mạc bước vào nhà vắng lặng. Có
lẽ mẹ đang đi bán hàng. Bếp núc lạnh tanh, cô biết chắc mẹ chưa ăn uống
gì, đành tự mở tủ lấy thức ăn rồi thoăn thoắt tự nấu hai món. Mạc ăn một ít rồi xách cặp lồng đi đưa cơm cho mẹ.
Bà Lâm Ngọc Kỳ bày hàng ở ngay trung tâm thành phố, nơi người qua lại tấp nập. Tuy có hơi xa nhà
nhưng buôn bán cũng khá. Mặt hàng là những món đồ chơi, trang sức mà các cô bé bấy giờ rất mê. Đồng lãi kiếm được cũng tạm, đủ để nuôi sống bà
và con gái đang đi học. Tô Mạc phải đi hai chuyến xe mới đến nơi. Vừa
xuống xe cô đã thấy mẹ đứng co ro bên gánh hàng, gương mặt tiều tụy.
Hai quầng mắt xám xịt lộ rõ dưới đôi mắt mờ cùng những nếp nhăn ngày một dày hơn trên khuôn mặt mẹ. Tay xách cặp lồng, Mạc đứng khép vào trong góc lăng lẽ nhìn mẹ một lúc. Cô hít một hơi thật
sâu rồi mạnh dạn bước tới, nở nụ cười gượng trên khuôn mặt. Mạc vỗ vào
vai mẹ “bộp” một tiếng rồi gắng nói với giọng điệu hớn hở:
- “Người đẹp”, đói không?
- Mạc đấy à?
Bà Lâm ngạc nhiên nhưng rồi nụ cười lại mau chóng bừng nở trên môi. Tô Mạc dúi chiếc cặp lồng vào tay mẹ:
- Vừa thổi vừa ăn!
- Con nhóc này, chạy ra đây làm gì hả?
- Con đưa cơm cho “người đẹp” của con chứ làm gì. Người đẹp của con mà đói chắc con xót chết mất.
- Xì! Chỉ được cái dẻo mồm!
Người mẹ khẽ trách con gái nhưng hai tay vẫn đón lấy chiếc cặp lồgn nóng hổi
rồi thưởng thức món ăn trong tiếng cười giòn tan. Vừa ăn được một miếng, bà như sực nhớ ra điều gì liền hỏi Tô Mạc:
- Thế con ăn gì chưa đấy?
- Dĩ nhiên là rồi. Ai như mẹ! – Tô Mạc ngúng nguẩy, dựa vào người mẹ rồi kiêu hãnh hỏi
- Ngon chưa?
- Ừ, tay nghề hơn cả mẹ rồi đấy!
- Dĩ nhiên rồi.
Hai mẹ con đùa nhau vui sướng biết bao, kể cũng tươi tắn như một bức họa
đẹp tả cảnh hạnh phúc gia đình. Nhưng đặt trước gánh hàng rong dưới ngày thu buồn bã, rốt cuộc cảnh tượng vẫn hóa lê thê hiu quạnh.
Diệp
Tử Khiêm vừa bước ra từ nhà hàng, bức tranh mẫu tử vui vầy kia đã đập
ngay vào mắt cậu, xem chừng cậu đã mắc sai lầm nghiêm trọng khi chen
ngang vào khung cảnh xa hoa bạc vạn. Cậu sững người, chôn chân tại chỗ
khi nhìn rõ cô bé ngồi trước gánh hàng là ai.
Nhưng sao cô cười
tươi quá, tuyệt không một chút giả tạo, hẳn là đang chìm trong niềm vui
thực sự. Diệp Tử Khiêm nhìn trân trân một lúc, bỗng cậu sực nhớ lại thái độ của cô bé khi bị bắt phải đi mua vở lúc chiều mà không khỏi cảm thấy nhoi nhói tim.
Sau khi chào tạm biệt đứa bạn nối khố đi cùng, cậu sải bước đi thẳng đến ngay trước gánh hàng và gọi:
- Tô Mạc!
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, nụ cười còn chưa tan biến. Nhưng vừa trông thấy cậu cô chợt ngẩn ngơ rồi đành cười gượng:
- Tử Khiêm đấy à?
- Ừ! – Cậu ta đáp lại bằng một chứ gãy gọn vô thưởng vô phạt, cũng chẳng
thèm chào hỏi bà Lâm mà rõ ràng ngưởi ta đáng tuổi bố mẹ mình. Khuôn mặt điển trai ánh lên vẻ khinh thị, thờ ơ như trước. Tô Mạc chẳng hề thấy
khó xử chút nào, cô vừa cười vừa giới thiệu:
- Đây là mẹ tớ. Mẹ ơi, bạn này là Diệp Tử Khâm, cùng đội thi Olympic Toán với con.
- Ồ… Chào cháu, chào cháu… - Nụ cười ấy có phần khép nép. Dẫu thời gian
có phủ lên khuôn mặt bà vè tiều tụy nhưng chưa đủ sức lấy đi nét xuân
còn nồng đượm nơi bà.
Diệp Tử Khiêm bỗng thấy gượng gạo, hơi hối
hận khi nhận ra mình chạy tới đây chẳn khác gì thằng ngốc. Thôi đành
cười lấy lệ, qua loa dăm ba câu với Tô Mạc rồi tạm biệt ra về. Sau khi
bóng cậu ta chìm vào ánh đèn rực rỡ của phố phường hoa lệ, Lâm Ngọc Kỳ
hơi chột dạ bèn hỏi con gái:
- Này, mẹ có làm con xấu mặt không?
- Mẹ nói gì vậy! – Mạc thấy cổ họng khô đi trong khi người mẹ vẫn cứ tự dằn v