
, cũng
không trả lời vấn đề của nàng.
Vì vậy, trong lòng của
nàng giống như bị vướng phải một cây gai, cho dù nàng muốn nhổ cũng không có biện
pháp.
Nàng tò mò như một chú
mèo nhỏ, đem nghi vấn để ở trong lòng, sau chỉ cần mỗi ngày tới trước Phượng
phủ, nàng liền cầm theo một chút bạc ở trên người, ý đồ thu mua người ở vì nàng
mở cửa, dẫn đường cho nàng.
May mắn là người ở Tiểu
Tam chỉ kém không có đem tộc phổ Phượng gia đọc làu làu, mới không có mấy ngày,
nàng hỏi , hắn cũng trả lời rất cặn kẽ.
Phụ thân Phượng Húc
Nhật chỉ cưới một thê một thiếp, tiểu thiếp xuất thân thấp hèn, do khó khăn nên
đi làm ca kỹ, được Phượng lão gia cưới vào cửa sau, một năm sau thì sinh hạ nhi
tử, chính là phượng Húc Nhật.
Nhưng sau khi nàng ta
dưỡng tốt thân thể liền ném phu bỏ con cùng tình lang bỏ trốn, đến nay tung
tích không rõ.
Phượng Húc Nhật do
phượng phu nhân nuôi nấng, ba năm sau, phu nhân cũng mang thai, sau sinh hạ Nhị
thiếu gia cùng Tam thiếu gia.
Mà phượng Húc Nhật từ
nhỏ đã thông minh lanh lợi, mặc dù mẫu thân xuất thân thấp hèn, nhưng bởi vì là
trưởng tôn trong nhà, vì vậy Phượng lão gia vô cùng để ý.
Mấy năm trước, phụ thân
Phượng Húc Nhật qua đời, gia nghiệp có ba phần thì hai phần rơi trên vai Phượng
Húc Nhật.
Mặc dù phượng Húc Nhật
quanh năm bên ngoài buôn bán, nhưng mọi người trong Phượng phủ đều biết, không
phải là hắn không muốn về nhà, mà là hắn từ trước đến giờ cùng Nhị thiếu gia
Phượng Húc Vân như lửa với nước, cho nên dứt khoát lùi một bước, ra bên ngoài
phát triển gia nghiệp.
Sau khi nàng biết được
những chuyện này, trong lòng đối với phượng Húc Nhật thậm chí có loại cảm giác
nói không ra lời.
Nam tử kia giống như
một đầm nước sâu, làm cho người ta không thể thấy được đáy.
Mặc dù nàng nghe nói
Phượng phu nhân bất kể là hài tử ruột thịt hay không, luôn luôn đối đãi công
bằng, không có bất kỳ thiên vị nào, nhưng là, ở bên trong, tay chân đấu đá,
nàng đã tận mắt nhìn thấy mấy ngày trước.
Nhị thiếu gia không
thích huynh trưởng Phượng Húc Nhật này, luôn coi hắn như là cừu nhân .
Đáng chết, nàng làm gì
lại nhiều chuyện đi xem xét thân thế của Phượng Húc Nhật, kết quả hại nàng đối
với hắn lại thêm chút cảm giác phức tạp.
"Ngươi ở đây muốn
cái gì?" Hôm nay Phượng Húc Nhật mặc bộ quần áo màu bạc, còn một đầu tóc
đen để xõa tung đầy tà mị, lại giống như đầu Hắc Báo tựa trên ghế quý phi, hai
bên trái phải còn có tiểu tỳ phục vụ hắn ăn bồ đào.
Tiểu tỳ đem bồ
đào đưa vào trong miệng của hắn, hoàn toàn không cần đại gia hắn động thủ.
Hơn nữa, ăn bồ đào liền
ăn bồ đào nha, làm gì ăn xong còn lè lưỡi liếm liếm môi mỏng a!
Nhìn hắn bộ dáng mê
người, Yêu Hỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, Suy nghĩ của nàng cũng vì hình ảnh
này mà bị cắt đứt.
"Ta đang suy nghĩ,
ngươi chừng nào thì mới chịu bỏ qua cho ta, đem đồ của ta toàn bộ trả lại cho
ta!" Nàng tức giận nhìn chằm chằm nam nhân duy nhất ở đây đang rảnh rỗi.
Nhìn hắn ung dung tự
tại, thật đúng là cực kỳ đắc ý! Nàng hừ lạnh một tiếng.
Sau khi Phượng Húc Nhật
ăn thêm một khỏa bồ đào, liền từ trên ghế quý phi đứng dậy, cầm lên trong mâm
một chuỗi bồ đào, chân dài nhẹ nhàng bước, liền giống như một con Hắc Báo ưu nhã
đi tới trước mặt nàng.
"Gấp cái gì?"
Hắn cười nhìn gương mặt của nàng phồng đến giống như hai khỏa tiểu viên cầu,
môi lại không nhịn được mà trêu nàng."Ngày ngày cùng ta gặp mặt bồi dưỡng
tình cảm không tốt sao?"
"Tốt ở chỗ
nào?" Nàng bất mãn nói thầm.
Hắn hái được một khỏa
bồ đào, thừa dịp lúc nàng nói chuyện nhét vào trong miệng nhỏ của nàng.
Kia tư vị ngọt vừa mang
theo vị chua ở trong miệng của nàng lan tràn, trong miệng của nàng tất cả đều
là mùi thơm bồ đào.
"Ngọt sao?"
Phượng Húc Nhật cười hỏi, nhìn nàng hai mắt trong suốt.
Cái miệng nhỏ nhắn của
nàng tươi cười, "Ngọt a!" Quả nhiên là nhà người có tiền, mới có thể
ăn được loại bồ đào này vừa lớn lại tròn lại mùi thơm bốn phía.
"Kia vậy nếm thêm
một quả đi."Tròng mắt đen tà tứ nhíu lại, hắn thừa dịp thời điểm nàng
không kịp phòng bị, đem bồ đào bỏ vào trong miệng mình, lại đem môi dán lên
cánh môi béo mập của nàng.
Hắn lấy đầu lưỡi khẽ
đẩy bồ đào đưa vào trong miệng của nàng, đầu lưỡi hơn ở trong miệng của nàng
lật khuấy.
Nàng căn bản không kịp
phát ra kháng nghị, bồ đào cứ như vậy ở trong miệng của nàng thêm , hàm răng
nàng cắn bể bồ đào, chất lỏng cùng hương vị ngọt ngào ở trong miệng của nàng
tản ra, mà hắn cũng ở trong miệng của nàng cũng hút lấy vị ngọt của bồ đào,
lưỡi hai người cứ như vậy thưởng thức nước ngọt, thấm dần vào lòng nhau.
Tiểu tỳ ở một bên thấy
vậy mà đỏ mặt, nhưng là hình ảnh khó được nếu không nhìn thì quá đáng tiếc, vì
vậy tất cả đều không có lên tiếng, không dám thở mạnh.
Khi hắn đòi hỏi mật
dịch trong miệng nàng, chìm đắm trong sự ngọt ngào của nàng, khiến hắn quên đi
tất cả, bốn phía an tĩnh giống như là tồn tại chỉ có hai người bọn họ, đối với
nàng khó khăn chia lìa, cho đến khi một đạo thanh âm cắt đứt đây hết thảy.
"Các ngươi. . . .
. . Đang làm gì!"
Yêu Hỉ lấy lại tinh