
ù nói không
muốn, nhưng thân thể luôn là rất thành thực phối hợp với hắn, không có lần nào
phản kháng thành công.
Nhưng là, lần này hắn
vui đùa có vẻ hơi quá.
Hắn muốn nàng thành
thân với hắn? Vậy hắn rốt cuộc có biết rõ lai lịch của nàng hay không a?
Yêu Hỉ nàng cũng không
phải là cô nương xinh đẹp thùy mị, hay là thiên kim tiểu thư dòng dõi nho học,
nàng thuở nhỏ là một cô nhi, từ nhỏ không cha không mẹ, sau lại vào Hoa phủ làm
tiểu thư, gần đây lại trở thành một trong những trưởng quỹ của thành Trân Châu
bị tranh luận nhiều nhất.
Xuất thân như vậy. . .
. . . Xứng với hắn sao?
Phượng phủ là gia đình
giàu nhất nhì thành, Phượng Húc Nhật tương lai sẽ càng khiến cho Phượng phủ
thêm giàu có.
Nàng chỉ là một con
chim sẻ nhỏ thỉnh thoảng nếm chút lợi lộc liền đủ, há còn có thể mơ ước cái gì
đây? Cho nên, ngày đó nàng cơ hồ giống như chim sợ cành cong, ngay cả bức vẽ
cũng không có cầm, liền chạy thẳng về nhà.
Kế tiếp mấy ngày, nàng
căn bản không dám đi Phượng phủ nữa.
Rõ ràng trong lòng có
thanh âm vẫn thúc giục nàng đi gặp hắn, nhưng nàng nào có lá gan đó nha!
Vì vậy, mấy ngày nay ta
đợi ở nhà, không dám bước ra cửa một bước.
Về phần những bức vẽ
kia, cũng đã cầm lại gần hai mươi tờ, nàng không muốn cùng Phượng Húc Nhật có
quan hệ, nên kết thúc thôi.
Dù sao Công Tôn vẽ ảnh
tháng nầy đã ra tập "nam hội", nàng đi mua một quyển trở lại làm vật
báu là được, cần gì chấp nhất với bản kia đây!
Yêu Hỉ tự an ủi chính
mình, định Liên Phượng phủ cũng không đi.
Cho đến khi người của
Phượng phủ đem đến một phong thư, đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của nàng.
Trong thư chỉ
viết mấy chữ —— Phượng Húc Nhật bệnhtình nguy kịch.
Hàng chữ này tựa như
sét đánh lên nàng, nàng cầm phong thư, không chút nghĩ ngợi chạy thẳng tới
Phượng phủ.
Cửa vừa mở ra, nàng
liền không kịp để cho người ở dẫn đường, chạy thẳng tới địa phương Phượng Húc
Nhật đang ở.
Vòng qua hành
lang quanh co, nàng rốt cục đi tới lầu các của hắn, vậy mà nàng vừa
mới đến gần, liền nghe bên trong có nói giọng nói truyền tới.
"Đại ca, ngươi
thật không suy nghĩ gì hay sao?" Là thanh âm của một cô gái, giọng nói
tràn đầy vội vàng.
"Ngươi thường tới
chỗ ta, không sợ bị Nhị đệ phát hiện sao?" Phượng Húc Nhật thanh âm giống
như là từ chỗ rất xa truyền đến, có chút lạnh như băng.
Yêu Hỉ dừng bước, đứng
trốn ở bên ngoài, không có phát ra âm thanh cắt đứt bọn họ.
"Đại ca, ta biết
ngươi hận ta, nhưng là ngươi biết ban đầu ta cũng vậy không muốn, ta. . . . .
."
Yêu Hỉ đã hiểu, đó
là thanh âm của Hà Tịnh Tuyết.
"Đệ muội a đệ
muội, tay gấu chỉ có thể bắt được một con cá, ngươi lựa chọn Nhị đệ, ta thay
ngươi cao hứng, vui mừng, tại sao lại phải hận ngươi đây?" Thanh âm của
hắn như cũ lạnh như băng, không có bất kỳ dư thừa tình cảm."Chẳng qua là,
coi như ngươi trở thành người của Phượng gia, cũng không đại biểu ngươi
đủ có thể nhúng tay vào chuyện của ta."
Hắn cự tuyệt rất rõ
ràng, không cần bất luận kẻ nào khuyên nhủ.
"Đại ca!" Hà
Tịnh Tuyết giống như là tan nát cõi lòng kêu lên."Tại sao ngươi
luôn phải đem ta đẩy ra thật xa? Ngươi biết rõ dù ta có cùng với
Húc Vân thành thân, lòng của ta. . . . . ."
"Hà Tịnh
Tuyết." Phượng Húc Nhật ngay cả họ tên đầy đủ của nàng cũng gọi
ra."Thân cùng tâm thì không cách nào tách ra , ngươi sở tác sở vi thì không
cách nào che lưng mà trì, ta cũng vậy không có
thời gian cùng tính nhẫn nại nghe ngươi nhiều lời." Trong nháy mắt thanh
âm của hắn đã có vẻ thiếu kiên nhẫn, giống như là muốn kết thúc đề tài này.
"Hảo. . . . . .
Hảo. . . . . ." Trong thanh âm của Hà Tịnh Tuyết có mang theo chút nghẹn
ngào, "Ta không nói. . . . . . Ta không nói. Ta chỉ muốn giúp đại ca hiểu
rõ mọi việc, hi vọng đại ca có thể suy nghĩ kĩ, ngàn vạn chớ bởi vì tức giận mà
làm hỏng đại sự."
Hắn cười lạnh mấy
tiếng, nói: "Ngươi bây giờ muốn làm người thuyết phục tài giỏi, cũng không
cần phải để ý đến đại sự của ta, đối tượng ta muốn thành thân sẽ tự do ta quyết
định."
"Nhưng là đại ca,
ngươi không thể tìm một cô nương không rõ lai lịch thành thân a!" Hà Tịnh
Tuyết đối với quyết định của hắn vẫn cảm thấy bất khả tư nghị .
"Lai lịch không rõ
dù sao vẫn hơn người không bằng tâm." Phượng Húc Nhật lại cười lạnh một
tiếng, "Ta thà chọn một người yêu ta, cũng không muốn lựa chọn đối tượng
tùy thời đều muốn phản bội ta."
"Ngươi. . . . . .
Làm sao ngươi có thể nói như vậy? Ta đối với ngươi vẫn. . . . . ."
"Đối với ta? Là
Phượng phủ hay là Hà phủ? Hoặc là. . . . . . Căn bản là đối với chính ngươi tốt
đây? Tịnh Tuyết đệ muội." Thanh âm của hắn luôn vững vàng mà không có bất
cứ tia cảm tình nào, sẽ cho người lầm tưởng hắn trời sanh tính tựa như tòa băng
sơn.
"Ngươi. . . . .
." Hà Tịnh Tuyết phát ra tiếng nức nở rất nhỏ, nước mắt tựa như trân châu
rơi xuống."Ngươi còn oán hận lựa chọn lúc đầu của ta sao?"
Lựa chọn gì? Yêu Hỉ vốn
là muốn tiếp tục nghe tiếp, lại thấy Tiểu Tam thở hổn hển chạy tới, nàng
sợ Tiểu Tam lên tiếng kêu nàng, sẽ khiến cho người trong phòng biết nàng ở bên