
nàng luôn luôn
không muốn gả cho tại hạ thì ra là vì nàng sớm đã có gia đình sao?”
Một tiếng “Phạm cô nương” tuyệt đối không có một phần
do dự nào vang lên làm cho lòng Phạm Khinh Ba chấn động kịch liệt, mạnh mẽ quay
phắt lại, thấy Thư Sinh toàn thân sát khí đã tan hết, chỉ còn lại một đôi mắt
trong sáng, bên trong sóng mắt mãnh liệt loé lên sự bi phẫn và không thể tin
được. Hắn yên lặng nhìn nàng hồi lâu, đem biểu tình khiếp sợ trên mặt nàng hiểu
là thừa nhận, trên mặt lập tức lộ vẻ
bi thương rồi đột nhiên lui ra sau vài bước, chỉ vào nàng cưới lớn: “Ha, ha ha!
Vớ vẩn! Thật vớ vẩn!”
Hắn dường như phát cuồng, lảo đảo vài bước đá phải
những khung cửa đổ nát trên mặt đất, cuối cùng tông cửa xông ra ngoài.
Phạm Khinh Ba rốt cục cũng phản ứng lại, khẽ gọi một
tiếng rồi lập tức đẩy Giải Đông Phong ra đuổi theo.
Hai người kia vừa đi, Giải Đông Phong không nói hai
lời lập tức lấy bàn tính ra bắt đầu tính toán tổn thất để bắt đền. Công Dã Bạch
buồn cười nhìn cái tên Giải Đông Phong trong mắt chỉ có tiền, hoàn toàn hồn
nhiên quên mất mình suýt chút nữa thì bị bóp chết, rồi lại như bừng tỉnh
hỏi:“Ngươi thấy rất vui?”
Giải Đông Phong vừa linh hoạt gạt con tính vừa hừ một
tiếng: “Ta vừa mất lão bà, đương nhiên phải đòi lại chút ít.”
Công Dã Bạch vuốt vuốt cằm, “Thế mà sao ta lại nghe
được là mấy ngày gần đây trong triều có người lấy thân phận con gái nghịch thần
của Tạ Y Nhân làm bản tấu có ý đả kích ngươi nhỉ? Nếu ta đoán không lầm, kể cả
Tiểu Phạm không thành thân, ngươi cũng muốn an bài cho ‘Tạ Y Nhân’ biến mất
phải không?”
“… Khụ, sắc trời không còn sớm, chúc Tiểu Bạch ngủ
ngon.”
***
Phạm Khinh Ba đuổi theo nhưng không có cách nào tìm
thấy bóng dáng Thư Sinh. Mà bây giờ đã là nửa đêm, trên đường không có một bóng
người, có muốn hỏi cũng chẳng có ai mà hỏi. Nàng luống cuống tay chân đứng bên
đường, đưa mắt tìm bốn phía đề chỉ thấy những mảng tối om, trong lòng hoảng
loạn bất an.
Sau một lúc lâu, đầu óc nàng mới bắt đầu hoạt động trở
lại, nhớ tới câu hoà thượng không thể chạy khỏi miếu, nàng có thể về nhà chờ.
Nghĩ như vậy, nàng tăng tốc chạy về phường Thanh Mặc.
Đi được hai bước lại đứng lại. Nếu hắn tức giận rời khỏi kinh thành thì làm sao
bây giờ? Hắn là người trong giang hồ, ở kinh thành lại không quen biết ai, thậm
chí trong nhà ngay cả một nha hoàn giúp việc cũng không có, nếu muốn rời đi
thật sự là chẳng vướng bận gì.
Lại thay đổi ý nghĩ, hắn còn có một cuốn sổ duy trì kế
sinh nhai đang để trong nhà, hẳn là không thể trực tiếp rời đi mới đúng.
Cứ như vậy đi đi dừng dừng, trời cũng bắt đầu mưa phùn
mang theo gió thu mạnh mẽ, thật sự là vô cùng lạnh lẽo. Nàng không tự chủ được
rùng mình một cái, cả người cũng tỉnh táo hơn một chút, rất nhanh lại trở nên
mê man. Một ý nghĩ ngang ngạnh bước bỉnh nổi lên trong đầu, nàng thậm chí bắt
đầu thả chậm bước chân đi tản bộ trong cơn mưa đầu thu.
Xiêm y mỏng manh rất nhanh bị mưa gió làm ẩm ướt, mặt
nạ dịch dung trên mặt đã dần phai tàn, chẳng ra người chẳng ra quỷ, trong lòng
nàng lại cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ, vô cùng thoải mái. Lo lắng trước đây dường
như giảm đi không ít, trong đầu cũng bình tĩnh lại không ít, vì thế bắt đầu suy
nghĩ nên giải thích thân thế với Thư Sinh thế nào cho phải.
Trước kia nàng không hề để ý đến chuyện người khác
hiểu lầm mình, lần này gặp Thư Sinh lại lúng túng như thế, chỉ vì hắn không
phải những người khác mà là lão công nàng đã chọn. Tuy nàng không chút để ý đối
với tình yêu nam nữ, nhưng đối với hôn nhân thì cực kì coi trọng. Nàng luôn
luôn thích cảm giác gia đình, cho nên mới chọn phường Thanh Mặc náo nhiệt để
định cư, cho nên mới nhặt Phát Bệnh không rõ lai lịch về nhà, cho nên mới quyết
định gả cho Thư Sinh ấm áp đáng tin cậy.
Nàng hy vọng những đứa con nàng sinh ra được sống
trong một gia đình hài hòa ấm áp, cho nên lần này cần phải giải thích sạch sẽ
lưu loát, một lần vất vả, nhàn nhã suốt đời.
—— Phạm Khinh Ba cự tuyệt giả thiết Thư Sinh rời đi
hoặc là không nghe nàng giải thích.
Không biết đi một mình được bao lâu rồi, khi gần đến
phường Thanh Mặc chợt thấy một bóng người từ bên cạnh nhảy vụt qua.
Phạm Khinh Ba sững sờ tại chỗ, tại lúc đang hoài nghi
mình nhìn lầm thì bóng người kia đã trở lại, mà trên đỉnh đầu nàng được một
chiếc ô che phủ.
“Ngươi dẫn ta tới nơi đây là muốn dìm ta chết đuối cho
hả giận sao?”
—— ——
“Thư Sinh…” ……… “A —— “
…
“Nương tử nàng không sao chứ?!”
“Ngươi…”
“Hù chết vi phu!”
“Ngươi…”
“Có thấy không thoải mái ở đâu không? Có thấy tức ngực
không? Hay là thấy choáng đầu không?”
“Ngươi ——”…. “Đang sờ nơi nào?”
—— ——
“Tướng công, ta thật choáng váng.”
…
“Tướng công, ta rất lạnh.”
“Nga, vi phu đi thêm củi lửa.”
…
“Ưm… Tướng công, ngươi thêm củi lửa thì thêm, cởi quần
áo làm gì?”
…
“Ưm a… a tướng công, ngươi —— “
*nhạc hiệu kết thúc* =))
Mời thận trọng đọc kĩ nha, đây là chương đầu tiên (và
cũng có thể là cuối cùng ='>'>) Khinh tỷ ngọt ngào gọi Thư ca là chàng
Warning: cẩn thận té ghế!!!
Phạm Khinh Ba ngơ ngác nhìn nam n