XtGem Forum catalog
Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325015

Bình chọn: 7.00/10/501 lượt.

hôn lễ mới con là

danh chính ngôn thuận.”

Hai mắt Phạm Bỉnh lóe sáng, “Vậy nếu có ai đó ngày

thành hôn lại xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện, chẳng phải là thất lễ đúng

không?”

Trên trán Phạm Khinh Ba xuất hiện ba gạch đen, vì sao

hắn rõ ràng đang châm chọc Chu Tử Sách mà nàng lại có cảm giác bị trúng tên…

Thư Sinh vô cùng vui mừng, “Một góc độ có thể hiểu ra

ba góc, trẻ nhỏ đúng là dễ dạy. Thủ Hằng, ngươi quả nhiên là có cốt cách tinh

khôn hơn người lĩnh ngộ sâu sắc, là hiền tài đọc sách trăm năm khó gặp a!” Một

mũi tên trúng hai con chim, Thủ Hằng ngươi giỏi quá!

Phạm Bỉnh liên tục chắp tay, “Đều là sư phụ biết cách

dạy dỗ, tiểu tử cũng là vô quý đương nhân bất trượng (việc đáng làm thì phải

làm không xấu hổ).” Giả ngây giả dại, ăn trộm a, ngươi cũng không kém ai đâu.

“Là có quý khước chi bất cung (ngượng ngùng từ chối

thì bất kính) mới đúng.” Thư Sinh nhỏ giọng nhắc nhở.

“…. Ta thích nói như thế ngươi quản được sao!” Mẹ nó,

hắn muốn thu hồi lời trên kia, lại nhắc lại —— đây là bạn cùng chiến tuyến cho má gì! Hắn đang kỳ thị mình đọc sách

không hiểu sao!

Vừa mới liên minh hợp nhất trong khoảnh khắc lại lung

lay sắp đổ.

Phạm Khinh Ba sao có thể không nhìn ra trò gian trá

nho nhỏ này của bọn họ, trong khi vô lực bất đắc dĩ không nói được gì, trong

đầu không hiểu sao lại vang lên tiếng ca “Ba người chúng ta là một gia đình như

ý cát tường”. Hừm, có nên dạy bọn hắn hát bài này không nhỉ, trời sắp trở lạnh

rồi, một nhà ba người vây quanh nồi lẩu ấm áp hát bài Cát tường tam bảo linh

tinh cũng rất thú vị…

Cứ như vậy, hai người Thư Sinh Phạm Bỉnh bận chỉ ra

lỗi sai, Phạm Khinh Ba bận bổ não bằng ý nghĩ kỳ quái gì đó sau đó phát ra

những tiếng cười quỷ dị, chỉ thừa lại Chu Tử Sách, đứng yên lặng nhìn tất cả.

Nếu như trước đây hắn còn ý nghĩ không an phận gì, thấy một màn như vậy cũng đã

từ bỏ ý nghĩ rồi. Rốt cục hắn cũng chịu thừa nhận, ngay cả nếu không có phụ

thân hắn chia rẽ uyên ương, thì hắn với nàng, cũng không phải là một đôi thích

hợp. Ít nhất, trước đây hắn cũng chưa bao giờ thấy bộ dáng si ngốc như thế này.

Đúng vậy, nàng trước mặt hắn luôn luôn là thông minh, linh hoạt, một mình cũng

có thể gánh vác mọi việc, đây cũng là điểm khiến hắn chung tình với nàng. Mà

giờ phút này đây, nàng, ngốc, ngốc một cách đáng yêu, nhưng cuối cùng cũng

không thuộc về hắn.

Ba người trước mắt này nhìn như không hợp nhau, nhưng

lại hòa hợp như thế, một chút đường sống cho hắn chen chân cũng không có.

Chu Tử Sách đột nhiên cảm thấy buồn cười, đêm động

phòng hoa chúc của mình, thê tử của mình lại không để ý, đi tìm một nữ nhân đã

thuộc về người khác? Hắn muốn một mình nói chuyện với nàng, nhưng lại đã quên

ban đầu mình muốn nói cái gì, đây chẳng lẽ không buồn cười sao?

Nghĩ như vậy cho nên khi Phạm Khinh Ba phục hồi tinh

thần hỏi hắn một câu “Đúng rồi ngươi muốn nói gì”, hắn thật sự cười ra tiếng.

Từ cười yếu ớt thành cười to, hay nhất là cười đến không thể áp chế, cười làm

cho hai người đang cãi đúng cãi sai quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái,

hắn mới miễn cưỡng ngừng lại. Hắn giơ tay lên với Phạm Khinh Ba, “Không quan

trọng, không còn quan trọng nữa. Ta muốn trở về với tân nương của ta, tạm biệt,

Tiểu Phạm.” Nói xong, thân hình to lớn đi ra cửa, sau đó lại là một trận cười

điên cuồng.

Phạm Khinh Ba như là hiểu ra điều gì, chân ngừng một

chút, lập tức đuổi theo.

Mà hắn đi một chút lại ngừng nên vẫn chưa đi xa, nàng

vội vàng tiến lên hai bước nói một câu:“Xin lỗi.”

Dường như là thấy hắn hơi kinh ngạc, nàng khoát tay áo

nói: “Đừng hỏi vì sao ta xin lỗi, thực ra cũng không quan trọng, chẳng qua là

ta vì muốn trong lòng được thoải mái nên mới nói thôi, ngươi nghe thì tính là

ổn rồi.”

Chu Tử Sách sửng sốt, chậc một tiếng, “Trước kia sao

ta lại không phát hiện ra nàng ích kỷ như vậy chứ?”

Phạm Khinh Ba nở nụ cười, “Trước kia ngươi cảm thấy

cái này gọi là thú vị. Chúc mừng ngươi đã hoàn toàn hiểu ra, thoát khỏi bể

khổ.”

Chu Tử Sách cũng giật giật môi, “Ừ, ta cũng bắt đầu

đồng tình với tướng công của nàng rồi, Thư gì ấy nhỉ? Thư Ngốc đúng không? Tên

rất thú vị.”

Mặt Phạm Khinh Ba cứng lại, “Ngoại tử* họ Thư tên một

chữ Sinh, tự là Cần chi, tên Thư ngốc a Ngốc ngốc tử là chuyên dụng một mình ta

được gọi, vị công tử này ngươi đừng có gọi bậy, ta sẽ hoài nghi ngươi có ý đồ

bất lương với hắn.”

(*Ngoại tử: cách gọi chồng, nghĩa như là “Nhà tôi” mà

già rồi thì thường là “Ông nhà tôi” ^^)

“Che chở hắn đến vậy à, trêu ghẹo một câu cũng phải

cắn lại một miếng?” Nụ cười của Chu Tử Sách có chút đau khổ, đến cùng thì hắn

cũng không phải người lòng dạ rộng rãi, nhất là mặt tình cảm càng là như vậy.

Tiếp tục ngu ngốc nữa cũng vô ích, hắn lắc lắc đầu, quay người muốn đi nhưng

lại nghĩ ra một chuyện, đắn đo một lúc nhưng vẫn mở miệng: “Trong triều có

người gây bất lợi với Giải phu nhân, Giải Đông Phong rất rất có khả năng sẽ vì

giữ lại quyền lực mà hy sinh nàng ta, ta nghĩ nàng là bằng hữu của nàng ta, có

lẽ nên biết chuyện này.”

Nhìn bóng dáng Chu Tử Sách đi