
khai mình đã nhận của
Lục Khiêm bao nhiêu tiền, rồi giết người như thế nào. Còn vì sao hắn lại ra tay với em… bởi vì trước khi chết, Lâm Tuyết đã gọi điện cho em, hắn sợ em đã nghe được cái gì đó nên tự ý mướn người định bắt cóc em ra
ngoại thành… chôn sống.”
Tôi hoảng hồn, nghĩ đến chuyện hôm trước mà phát run.
“Có điều, không ai ngờ được cô Hà đây lại ‘dũng mãnh’ đến như vậy.”
Tần Mạch cắn một miếng thịt, giọng nói nghe có vẻ tự hào. Cứ như người
‘đơn phương độc mã’ hạ gục tên bắt cóc ngày hôm đó chính là anh vậy.
Nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ xoay quanh một vấn đề: “Tại sao Lục
Khiêm lại mướn người giết chị Lâm chứ? Cho dù không còn là vợ chồng,
thì cũng đâu cần phải ‘đuổi cùng giết tuyệt’ như vậy.”
“Nghe nói khi bị tạm giam, anh ta chỉ thừa nhận chuyện mình thuê người giết vợ, ngoài ra không khai thêm bất cứ điều gì nữa.”
Tôi không còn lòng dạ nào ăn cơm nữa liền buông bát đũa: “Khi nào thì xét xử? Em muốn đi nghe” Tôi muốn biết Lục Khiêm rốt cuộc là loại người thế nào.
Tần Mạch hờ hững nói: “Án này liên quan các vấn đề riêng tư nên sẽ không đưa ra xét xử công khai .”
Tôi đảo mắt: “Vậy em đến với tư cách là người bị hại chắc là được chứ gì, Chẳng phải tên họ Mã kia định bắt cóc em sao? Trong vụ án này em
cũng là nạn nhân, cũng bị tổn hại tinh thần đấy nha.”
Tần Mạch nghe xong lời này của tôi, nhếch môi cười: “Đã vậy, cô Hà có muốn tôi mời luật sự hộ không? Chúng ta cũng tranh thủ đòi ít tiền bồi
thường.”
“Tôi không phải loại ‘có thù tất báo’ như anh.”
Ngày phiên tòa xét xử, tôi bất ngờ đụng phải một người ngoài dự đoán bên ngoài tòa án.
Phương Thả mặc quần áo luật sư nghiêm chỉnh, đi nhanh vào phòng xử
án, thấy tôi anh có chút ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ thản nhiên gật đầu
một cái, rồi đi thẳng vào trong.
Tôi cứ tưởng anh ta là luật sư do Lục Khiêm mời đến nhưng khi phiên
tòa bắt đầu tôi mới biết Phương Thả chỉ là luật sư công tố, được mời đến cho có thôi, trong phiên tòa, anh ta chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là
dẫn cứ tội danh của bị cáo, ngoài ra không còn việc gì khác. Bởi vì Lục
Khiêm không mời luật sư bào chữa, hắn ta biết tội của mình đã rõ như ban ngày, rất thành khẩn khai nhận.
Thật bàng hoàng, một người đàn ông bốn mươi tuổi, đang trong thời kỳ
sung sức nhất, sự nghiệp thành công, việc ly hôn có lẽ sẽ khiến anh ta
suy sụp một thời gian, nhưng cũng đâu đến mức phải thuê người giết vợ
cũ.
Nhưng câu trả lời của anh ta, lúc công tố viên hỏi nguyên nhân dẫn đến việc giết người, mới khiến tôi thực sự sửng sốt.
“Tôi yêu cô ấy.” Hắn nói, “Tôi không chịu nổi việc cô ấy ở bên người khác sau khi ly hôn với tôi”
Tôi kinh ngạc, đến giờ tôi không quên được dáng vẻ đau khổ, bi thương của chị Lâm khi nhắc đến chồng mình. Theo những gì tôi thấy, toàn bộ
cuộc sống của chị đều xoay quanh người chồng ấy, làm sao có chuyện chị
sẽ ở bên người khác chứ.
Phiên tòa đã xong phần xét hỏi, lúc tạm ngưng chờ tuyên án, tôi xin
gặp riêng Lục Khiêm, vừa lúc thấy Phương Thả đang cầm giấy tờ gì nói
chuyện với Lục Khiêm, thấy tôi bước tới, anh ta ngưng lại, nhìn tôi dò
hỏi.
Tôi không để ý anh ta, gật đầu chào người đứng sau song sắt: “Lục tiên sinh.”
Anh ta nhìn tôi một cái rồi cũng lịch sự đáp lời: “Hà tiểu thư.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Anh biết tôi?”
“Tôi có nghe nói cô là người phụ trách việc trùng tu nhà tôi. Thành
thật xin lỗi vì đã để liên lụy đến cô. Tôi không nghĩ rằng kẻ tôi thuê
lại định hại cả cô.” Thái độ của anh ta khiến tôi bất giác cau mày, thấy tôi im lặng, anh ta chủ động hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì không?”
“Tôi…” Sau một lúc ngập ngừng, tôi quyết định nói thẳng, “Lục tiên
sinh, theo những gì tôi biết về chị Lâm, sau khi ly hôn với anh, chị ấy
chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ quen biết với người đàn ông nào khác, chị ấy…” im lặng một lát rồi tôi thở dài nói: “Tôi vẫn nhớ rõ nét mặt dịu dàng
của chị ấy khi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau lúc công ty tôi đến
chuyển đồ đi, chị ấy nói anh yêu chị ấy và chị ấy cũng yêu anh”
Lục Khiêm hơi sững lại, rồi lập tức nhếch miệng cười khổ: “Nếu đã
vậy… vì sao còn muốn ly hôn với tôi. Tôi biết, hàng tuần cô ấy vẫn đi
gặp một người đàn ông, tôi vẫn luôn tin rằng cô ấy sẽ không bao giờ làm
chuyện gì có lỗi với mình, nên chưa từng cho người điều tra cô ấy. Tôi
tin tưởng cô ấy như vậy, mà cuối cùng cô ấy vẫn muốn ly hôn, tôi biết
tính Lâm Tuyết, nếu đã tự mình đưa ra đề nghị này, tức là cô ấy đã chịu đựng hết nổi rồi…”
Tôi trầm mặc một hồi, rồi nói: “Lục tiên sinh, đã bao giờ anh từng
nghĩ rằng chị Lâm có lẽ không thật sự muốn ly hôn với anh, có thể chị ấy muốn dùng cách này để cứu vãn cuộc hôn nhân của hai người thì sao?”
“Hôn nhân của chúng tôi không có vấn đề gì.”
Có lẽ tôi đã hiểu được sự khác nhau trong suy nghĩ của hai người họ.
Lâm Tuyết thì đau khổ dằn vặt tìm lý do để có thể duy trì cuộc hôn nhân
với Lục Khiêm, chị cứ lặng lẽ theo sau chồng mình, còn Lục Khiêm thì
hoàn toàn không hề biết điều đó, thậm chí anh ta còn không nhận ra rằng
vì quá đam mê công việc anh ta đã vô tình bỏ rơi Lâm Tuyết.
“Lục tiên sinh, anh biết