
nghe đầu bên kia có tiếng
bút lướt soàn soạt trên giấy, chợt nhớ cái đêm cách đây hai năm, khi
chúng tôi xa xôi cách trở, chỉ biết cảm nhận niềm vui, nỗi buồn hay
những rung cảm của đối phương qua chiếc điện thoại.
“Tần Mạch.” Tôi gọi tên anh, giọng nói có chút dựa dẫm của tôi bị phỉ nhổ bởi chính sự kiêu hãnh của mình.
“Em chưa tắt máy sao?” dường như anh có vẻ ngạc nhiên.
Tôi thấy lạ: “Muốn cúp máy sao anh không cúp?”
Anh im lặng hồi lâu: “Anh nói anh không đành lòng, em tin không?” Tôi cười nhạt, không thèm để ý mấy lời ngon tiếng ngọt đó. Tần Mạch ngừng
một chút rồi hỏi: “Hà Tịch, em lại gây ra chuyện gì phải không?”
Mặt tôi cứng đờ, liền nghĩ đến gương mặt tím tái kia, sau lưng cảm
giác như có cơn gió lạnh thổi qua, nhịn không được tôi hỏi: “Anh đã từng thấy người chết bao giờ chưa?”
“Em lại có chuyện gì vậy?”
Tôi nghĩ chuyện này không thể kể cho Tần Mạch được, nếu đã muốn từ
chối anh thì phải từ chối triệt để, để cuộc đời hai chúng tôi không có
bất kỳ mối liên hệ nào nhưng cái miệng tôi đã hoàn toàn bán đứng chính
mình, kể tường tận từ đầu đến cuối cho anh nghe, kể xong còn hỏi một
cách bất an: “Có khi nào tên hung thủ kia đến tìm tôi… giết người diệt
khẩu không?”
Tần Mạch yên lặng chốc lát liền nói rất nghiêm túc: “Rất có thể, cho nên trong thời gian này tốt nhất là em đừng ở một mình, vừa hay nhà anh đang còn phòng trống.”
Miệng tôi giật giật: “Anh tưởng là tôi đang giỡn sao?”
“Anh cũng đâu có giỡn.” Tần Mạch nói, “Với cái tính tình thối hoắc
của em, nếu đã chịu kể cho anh nghe chuyện này thì chứng tỏ bây giờ em
đã sợ đến không ngủ nổi rồi.”
Tôi trầm mặc.
Anh nói: “Ngày mai hết giờ làm anh đón em…”
“Tần Mạch, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn là hành vi vô cùng đáng xấu hổ .”
“Bắt được thỏ tất là quang vinh.”
Tôi nhận ra rằng, một khi Tần Mạch mà vô lại thì tôi chỉ có nước bó
tay, cuối cùng đành buông một câu: “Tôi sẽ không cho anh cơ hội đâu!”
rồi thở phì phì gác điện thoại.
Có điều sau một hồi nháo nhào như vậy, trong lòng tôi lại thấy an tâm lạ, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, lúc tôi và Tiểu Triệu kết thúc công việc ở trung tâm thương
mại đã là bảy giờ tối, sau khi tạm biệt Tiểu Triệu, tôi một mình đi tàu
điện ngầm về nhà, di động trong túi kêu vài lần, tôi biết là Tần Mạch
gọi nhưng lờ đi. Mà anh cũng rất từ tốn, cứ mười phút gọi một cuộc,
dường như muốn khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi vậy.
Tàu điện ngầm đến bến, tôi lẫn trong đám người xô đẩy rời tàu, vừa ra khỏi bến thì nghe như có ai ở đằng sau gọi tên tôi, quay đầu thì thấy
một người đàn ông xa lạ mặc áo khoác đen đang lao tới, hắn ta tóm lấy
cánh tay tôi kéo đi.
Tôi kinh hãi, giãy dụa cố thoát khỏi tay hắn rồi lớn tiếng quát: “Anh làm gì vậy?”
Tiếng quát tức giận với âm thanh cao khiến đám người xung quanh đều
hướng về phía chúng tôi, tên kia làm ra vẻ vô cùng tức giận quát vào mặt tôi: “Em nói anh làm gì à! Anh đón em về nhà!”
Tôi ngơ ngác, đón tôi về nhà? Rõ ràng là tôi không biết người này.
Hắn lại ra sức kéo tôi: “Nhiều người nhìn như vậy mà em không thấy mất mặt sao? Mau về nhà với anh, có chuyện gì nói sau.”
Làm gì có chuyện kéo tôi dễ dàng vậy, tôi nhanh chân chạy trốn qua một bên, vừa trốn vừa kêu to: “Tôi không quen anh!”
“Cái gì mà không quen? Mới cãi nhau một tí liền nói không quen, cái
thói gì vậy?” Hắn nói xong liền nhảy tới túm cánh tay của tôi, “Mau về
với anh.”
“Tôi không biết anh.” Tôi cố gắng giãy dụa, nhưng hắm tóm tay tôi rất chặt, tôi hoảng sợ cầu cứu người đi đường, nhưng xung quanh ai cũng bày ra bộ mặt cười cợt cảnh đôi-vợ-chồng-cãi-nhau, tâm trạng tôi đầy tuyệt
vọng. Đúng lúc di động trong túi lại reo, tôi dùng tay còn lại nghe máy, kêu lớn: “Tần Mạch! Cứu em! Em đang ở bến tàu điện ngầm gần nhà, cứu…”
“Chát!” người đàn ông kia tát một cái trời giáng mặt tôi, đầu tôi ong ong, hắn ta ném bay chiếc di động của tôi, giận dữ hét: “Tôi đã cảnh
cáo cô không được qua lại với thằng đó nữa mà!”
Tôi ngẩn người nhìn chiếc điện thoại nằm trên đất, hắn lôi tôi đi,
tôi mơ hồ nghĩ, tên này kéo tay tôi, ném di động của tôi, giờ còn định
cướp luôn tôi. Trong cơn giận dữ tôi lại trở nên bình tĩnh hơn.
“Buông ra.”
Sao mà hắn có thể nghe lời tôi chứ, nên tôi nói tiếp, “Anh sẽ hối hận.”
Lúc Tần Mạch hồng hộc chạy đến thì đã thấy một đám người đi đường đang vây quanh với những tiếng xuýt xoa.
Trên mặt người đàn ông mặc áo đen kia đầy những vết cào trầy máu của
tôi, mu bàn tay anh ta còn in rõ hai dấu răng sâu hoắm đang rỉ máu. Còn
tôi thì đang không ngừng day cái gót giày cao ngất ngưởng vào ‘cửa sau’
của hắn, cười nham hiểm nói:
“Chị mày còn một mũi ngừa bệnh dại chưa chích, coi như sau này mày lãnh đủ nhé.”
Hai người cảnh sát đi theo sau Tần Mạch vội vàng lao tới, một người
lo kéo tôi còn người kia thì lôi tên áo đen kia ra xa, trông có vẻ như
sợ tôi lên cơn cắn chết anh ta.
Tôi tóm tắt lại sự việc, hai người cảnh sát kinh hãi nhìn tôi rồi lật đật mang tên kia đi luôn.
Tôi quay đầu nhìn Tần Mạch, anh cũng đang nhìn tôi chăm chăm, vừa rồi chắc là lao vội