
ại dễ dàng nói lời chia tay như vậy, cho dù việc đó là do tôi trong lúc tức giận nhất thời thốt ra. Nhưng chẳng
lẽ anh ấy không hiểu, người con gái khi nói lời chia tay kiểu đó chẳng
qua là để đàn ông dỗ dành thôi sao.
Nhưng anh thì lại đồng ý luôn…
“A!!!” Tôi nằm ngửa ở trên sô pha, buồn bực rống to, “Phiền quá đi thôi, đồ cầm thú chết tiệt!”
Thứ hai, tôi đến bệnh viện chích ngừa, ra khỏi phòng khám tôi vừa ôm
mông vừa oán hận y tá nặng tay, đi ra thang máy. Cửa thang máy vừa mở,
một gương mặt quen thuộc bước ra, là chị Lâm, khách hàng hiện giờ của
tôi. Thấy tôi, chị gật đầu chào hỏi thăm: “Cô Hà bị bệnh à?”
Tôi gãi gãi đầu, cười hì hì: “Trúng gió bị cảm, trúng gió bị cảm. Chị Lâm không khỏe sao?”
Chị cũng cười cười: “Bệnh cũ lâu năm, thứ hai nào chị cũng phải đến khám, không sao đâu.”
Tôi gật đầu chào chị, chị xoay người đi, lúc bước vào thang máy tôi nhìn theo, lại thấy chị đi về hướng khoa tâm lý.
Trùng tu nhà lượng công việc rất lớn, nhưng khi trình tự công việc đã được xếp lịch ổn thỏa, chỉ còn vài việc tay chân tôi có thể giao cho
thực tập sinh Tiểu Triệu xử lý, còn mình chỉ cần phụ trách vẽ bản thiết
kế là ổn. Trong khoảng thời gian này, chị Lâm phải ở khách sạn, chị
không phải đi làm, thời gian rảnh rỗi rất nhiều, lúc nào hứng chị lại
đến đứng trên lầu xem chúng tôi làm việc. Có vẻ như đây là việc duy nhất chị có thể làm vậy.
Lúc công việc thư thư chị hay mời tôi đi uống trà, nói chuyện phiếm. Lâu dần, cả hai cũng trở nên thân thiết hơn.
Nói chuyện với chị nhiều tôi có cảm giác chị là một người phụ nữ dịu
dàng, gần như yếu đuối, chị không có con nhưng cũng có tới hai mươi mấy
năm làm bà chủ gia đình, chồng cũ nhỏ hơn chị ba tuổi, trong mắt anh ta
chỉ có công việc, rất ít về nhà. Còn chị là không phải là người hướng
ngoại, ngày ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, ngôi nhà trống vắng này là cả thế giới của chị.
Có lẽ do ảnh hưởng của thời kỳ mãn kinh, cuộc sống như vậy khiến chị
thấy buồn chán, tối nào cũng mất ngủ, cứ nhắm mắt lại thấy như có ma quỷ muốn bắt mình, chồng thì mải mê kiếm tiền bên ngoài, việc giao tiếp trò chuyện giữa vợ chồng ngày càng ít đến đáng thương, mỗi lần gọi điện cho chồng để tìm kiếm nguồn an ủi thì bên kia luôn trong trạng thái bận
rộn, chị nhận ra cuộc hôn nhân này không còn ý nghĩa nữa, nên đã đưa đơn ly hôn.
Tôi thấy được, một người phụ nữ dịu dàng như chị nếu không phải bị ép
đến đường cùng, nhất định sẽ không có can đảm đưa đơn ly dị chồng.
Thoát khỏi sự trói buộc của hôn nhân, chị mất đi sự chờ mong, không còn
chờ mong, thất vọng cũng giảm xuống. Bây giờ chị đang cố gắng hòa nhập
với cuộc sống mới, theo yêu cầu của bác sỹ chị cần gặp gỡ nhiều người và nói chuyện nhiều hơn.
Tôi rất vui khi thấy tinh thần chị đang dần dần hồi phục.
Ngay lúc tôi cho rằng sự việc đang phát triển theo hướng ngày càng tốt
hơn, thì một chuyện hoàn toàn ngoài dự kiến đã xảy ra. Hôm đó, tôi không đến nhà chị Lâm mà ở văn phòng công ty cùng Tiểu Triệu thảo luận cho
bản thiết kế hợp lý hơn, đang bàn bạc thì chị Lâm gọi đến, tôi nghe máy
thì thấy bên kia có tiếng ồn ào, sau đó không nói gì liền tắt máy.
Thấy lạ tôi vội vàng gọi lại, điện thoại reo rất lâu mà không có người
bắt máy, sau đó gọi lại lần nữa thì điện thoại đã tắt máy.
Tôi thầm nghĩ chắc di động chị hết pin nên cũng không để tâm lắm, tiếp tục công việc.
Nhưng đến chiều, cảnh sát đột nhiên gọi điện tới, kêu tôi lập tức đến
bệnh viện thành phố, trong lòng tôi vô cùng thắc mắc, chẳng lẽ cô bé bán đậu hủ bị tôi ném trúng đầu lần trước vẫn để lại di chứng sao?
Khi tôi nghi nghi ngờ ngờ chạy tới bệnh viện thì thấy một người bị quấn trong một tấm nhựa trắng, nhất thời choáng váng sững sờ.
“Đây là… Sao lại thế này?” tôi ngơ ngác hỏi người cảnh sát đứng bên
cạnh, người đó lạnh lùng nói: “Chúng tôi tra ra được cú điện thoại gọi
đi cuối cùng của người chết là gọi cho cô nên muốn mời cô đến xác định
nhân thân nạn nhân, rồi đến sở cảnh sát lấy lời khai.”
“Người chết…” Tôi giật mình lắp bắp, rõ ràng hôm qua chị còn ngồi uống
trà với tôi mà, tôi lẩm bẩm, “Là chị Lâm, đúng là chị ấy, nhưng tại sao… lại chết? Sao lại đột ngột vậy?”
Viên cảnh sát cau mày, nói một cách nghiêm túc: “Mưu sát.”
Nạn nhân, Lâm Tuyết, 45 tuổi, không nghề nghiệp, hai tháng trước ly
hôn với người chồng tên là Lục Khiêm, chết trong phòng khách sạn, do
nhân viên phục vụ khách sạn phát hiện, nguyên nhân tử vong…
Tôi thở không nổi nữa.
Nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài sở cảnh sát tôi có chút hoảng hốt, không thể tưởng tượng được người hôm qua còn gặp mặt hôm nay đã lìa xa
cõi đời —— bị bóp cổ cho đến chết. Tôi không hiểu nổi, một người phụ nữ
yếu đuối như thế liệu có thể đắc tội được ai mà bị trả thù tàn độc như
vậy?
Lấy lời khai xong, tôi quay về công ty, vẫn chưa hết giờ, Tiểu Triệu
đang tính toán bản thiết kế, tôi mệt mỏi bóp trán, nhàn nhạt nói: “Không cần làm nữa, thu dọn hết đi. Vào đây với chị.” Cậu ta không hiểu nhưng
vẫn ngoan ngoãn theo tôi vào phòng Tạ Bất Đình.
Tạ Bất Đình ngẩng đầu, nhìn tôi một cái: “Chuyện g