
ày nữa là em sẽ tuyệt giao với
chị! Lần trước vẫn chưa ý thức được phải không?”
Trình Thần ngơ ngác liếc Tần Mạch nói: “Sao chị biết anh ta là thế nào chứ? Em nói cho chị đi đã, con chó đâu rồi?”
Tôi nghĩ Trình Thần muốn lấp liếm cho qua chuyện nên nở nụ cười gian ác
nói: “Chó? Đang nằm trên bàn mổ kìa, em đang chờ bác sỹ moi con chó con
ra để đem hầm, muốn ăn không? Muốn thì chị đây bố thí cho một chén.”
Trình Thần nhìn tôi với vẻ mặt kinh hãi, tay run run chỉ tôi hồi lâu không nói được tiếng nào.
Bỗng, di động run bần bật, móc ra xem, là điện thoại của Phương Dĩnh, cô bé nói đã tìm thấy chó và Phương Thả cũng đã đồng ý cho nuôi rồi,
nhưng không biết Phương Thả đi đường bị té ngã thế nào mà mặt mày sưng
húp, Phương Dĩnh nức nở nói tại mình không hiểu chuyện. Có vẻ rất đau
lòng vì anh trai.
Tôi oán hận nhìn Tần Mạch chắp tay đứng phía sau, anh đang ngẩn người nhìn bộ quần áo bị tôi là vây máu lên.
Tôi hỏi Phương Dĩnh số điện thoại của Phương Thả, lấy viết ra rồi kéo
tay Tần Mạch viết mười con số vào lòng bàn tay Tần Mạch, viết xong liền
cúp điện thoại.
“Đây là cách liên lạc của người bị anh đánh hôm nay, muốn xin lỗi hay
không tùy anh.” Tôi nghĩ, dù sao cách xin lỗi của Tần Mạch cũng chỉ có
một, lỗi nhiều thì đưa tiền nhiều, lỗi ít thì đưa tiền ít, tóm lại đừng
mong nghe được hai từ xin lỗi từ miệng anh ta.
Có điều tiền cũng chính là thứ mà gia đình Phương Thả đang cần. Mặc dù
là người rất kiêu ngạo, nhưng Phương Thả tuyệt đối sẽ từ chối tiền.
Tần Mạch săm soi tôi một hồi rồi nhét tay vào túi, có vẻ thành thực nói: “Dĩ nhiên anh sẽ tìm anh ta.”
Lời nói của Tần Mạch không rõ ràng nhưng tôi chẳng dư sức đâu đi dò đoán tâm tư anh ta, tôi quay đầu lạnh lùng nói với Trình Thần: “Phương Dĩnh
tìm được chó rồi, chị tự gọi hỏi đi.” Nói rồi xoay người đi.
Trình Thần thấy tôi tức giận, vội kéo lại: “Hà Tịch, em tức giận cái gì hả?”
Tôi lạnh lùng nhìn chị.
Chị quay đầu nhìn nhìn Tần Mạch, di di chân bực bội: “Lần này thật sự không phải chị…”
“Chị là bạn của ai?” Tôi hỏi, “Sao lại muốn đem em bán hả? Trình Thần,
em không vui chút nào, rất không vui!” Tôi không nhìn Trình Thần mắt đã
đỏ hoe, cứng rắn quyết tâm quay người vẫy xe đi luôn. Tôi nghĩ, nếu
không tỏ rõ thái độ, Trình Thần sẽ không hiểu tôi đã quyết tâm thế nào.
Nếu chị khổ sở thì cứ để chị khổ sở một thời gian đi.
Về nhà, tôi lôi mớ thuốc bác sĩ cho xem kỹ lưỡng lại một lần nữa, vắc
xin bệnh dại phải chích ba lần, hôm nay là mới lần thứ nhất, vẫn còn
phải tới bệnh viện nữa, tôi khoanh tròn đánh dấu vào lịch, rồi lại ghi
nhắc nhở cả vào điện thoại, chỉ sợ đến ngày đó quên mất, sau này phát
dại thì toi…
Vừa ăn tối xong thì Thẩm Hi Nhiên đáng thương gọi điện cho tôi, vừa bắt
máy liền nghe anh ta nhận lỗi rồi xin lỗi, rối rít mội hồi mới đem sự
tình giải thích rõ ràng.
Thì ra sáng nay lúc Trình Thần mang cơm trưa đến công ty Thẩm Hi Nhiên
thì tôi gọi đến, nghe xong điện thoại chị cuống cuồng chạy đi, còn Thẩm
Hi Nhiên nghe Trình Thần giải thích ba chớp ba nháng nên hiểu lầm, sau
đó thì Tần Mạch đến công ty Thẩm Hi Nhiên họp, lúc bàn tới giá cả dự án, Thẩm Hi Nhiên bị Tần Mạch ép tới hết đường lui, liền gửi một tin nhắn
qua cho Tần Mạch. Còn Tần Mạch xem tin nhắn xong, chỉ bỏ lại một câu nhà có việc liền vội vội vàng vàng rời khỏi, không có Tần Mạch, dĩ nhiên
Thẩm Hi Nhiên đã đạt được mức giá mình muốn. Về đến nhà, thấy Trình Thần nước mắt tuôn rơi, hỏi ra mới biết mình đã gây họa rồi, nên vội gọi
điện thoại xin lỗi tôi.
Anh ta vừa gian nan giải thích với tôi, vừa phải nghe tiếng Trình Thần
bên kia quát mắt: “Gian thương! Thẩm Hi Nhiên anh là đồ gian thương!”
Lúc này tôi mới biết hôm nay quả thật đã hiểu lầm Trình Thần, khó trách
chị đau lòng tới mức đó, tôi vội kêu Thẩm Hi Nhiên chuyển máy cho chị,
ngoan ngoãn nhận sai, xin lỗi, dỗ dành một hồi chị mới chịu nín khóc.
Cúp điện thoại, tôi nằm vùi trên sô pha, tiết mục trong tivi ồn ào ngày
trước mắt nhưng không hề vào đầu tôi chút nào. Ngẫm nghĩ lại những lời
Thẩm Hi Nhiên vừa nói, Tần Mạch rời khỏi công ty Thẩm Hi Nhiên sau Trình Thần rất lâu, nhưng lại đến sớm Trình Thần rất nhiều… Chắc chạy xe
khủng khiếp lắm đây, lần này bằng lái của anh bị tính không ít điểm rồi
(*).
(*) TQ có quy định về việc tính điểm cho bằng lái khi vi phạm luật GT,
việc nộp phạt dựa vào số điểm vi phạm, nếu không nộp sẽ chịu hình thức
xử lý khác như giam bằng, giam xe, thi lại…
Hơn nữa, lúc ở cổng bệnh viện rõ ràng anh ta thấy tôi hiểu lầm Trình
Thần, thậm chí còn xảy ra tranh cãi, nhưng anh ta không hề nói rõ sự
việc, chẳng lẽ muốn chờ tôi mắng Trình Thần, rồi để cho Trình Thần về
nhà xử lý Thẩm Hi Nhiên, nhằm bù lại tổn thất do sự việc hôm nay sao.
Thực ra Tần Mạch mới chính là kẻ nham hiểm thực sự nha…
Nghĩ lòng vòng một hồi, cuối cùng lại nghĩ tới câu nói khi anh nổi giận
đùng đùng —— em là của anh, mỗi tấc da tấc thịt đều là của anh…
Làm tôi, chết tiệt, động lòng rồi!
Nhưng, anh càng như vậy tôi lại càng không thể hiểu, nếu đã để ý tôi
đến thế, sao hai năm trước sao l