
ệt đứng hơi liền đặt mông
ngồi lên sô pha, Phương Thả hét to: “Đừng!” Tiếng thét còn chưa tới tai, tôi đã nghe tiếng sô pha kêu cái ầm, rồi hẫng một cái, cả người lọt vào trong cái ghế… mắc kẹt!
Tôi nghĩ chắc chắn hôm nay thần xui xẻo chỉ mỗi việc lượn trên đầu tôi thôi.
Phương Thả cố hết sức mới lôi tôi ra khỏi cái lòng sô pha, tôi đỡ
trán, thở dài: “Sô pha nhà anh đã hư đến mức như vậy rồi sao còn bày ra
giữa nhà như đồ còn nguyên vẹn vậy? Cố tình hãm hãi mấy người chưa được
cho phép đã tự ý ngồi như tôi sao?”
Phương Thả gặp thấy cái bản mặt khổ sở sắp phát khóc của tôi, liền
giải thích một câu có vẻ mang tính người nhất: “Là của ba mẹ tôi mua hồi trước, Phương Dĩnh không cho vứt” (Anh này chuyên đề nói chuyện móc nghéo nên lần này nói đàng hoàng bạn Tịch mới bảo anh nói chuyện có tính người)
Cổ tôi nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Cho hai đứa nhỏ uống thuốc tiêu hóa xong, tôi xách túi định ra về.
Phương Dĩnh vội nói: “Hôm nay cảm ơn chị nhiều lắm! Bây giờ đã khuya
rồi, một mình chị về rất nguy hiểm, anh đưa chị về đi.”
Tôi lắc đầu từ chối.
Phương Thả nhìn tôi rồi cầm lấy áo khoác: “Giờ này hết xe buýt rồi, để tôi đưa cô về.”
Ngồi trên chiếc xe Benben kia, tôi tò mò hỏi: “Nếu đã khó khăn như
vậy sao còn tham gia môi giới kết hôn? Tôi nhớ phí hội viên cũng đâu có
thấp.”
“Phương Dĩnh ghi danh cho tôi.” Anh ta vừa lái xe vừa trả lời, “Nó
nói sang năm nó tốt nghiệp rồi, tôi cứ yên tâm tìm bạn gái rồi kết hôn.”
Tôi gật gù: “Anh có đứa em gái thật ngoan.”
Hắn gật đầu, trầm mặc thật lâu mới nói: “Chuyện hôm nay, cám ơn cô.”
Xem ra đây cũng không phải là những lời anh ta thường xuyên nói, hai chữ cám ơn đầy cứng ngắc.
Tôi lại nở nụ cười: “Anh giống y như một người tôi quen. Nhưng anh ta ngạo mạn hơn anh nhiều, vĩnh viễn không bao giờ chịu nhún mình.” Từ nhỏ đến lớn, Tần Mạch không phải lo chuyện ăn chuyện mặc, cá tính kiêu ngạo của anh vừa do trời sinh vừa do hoàn cảnh tạo thành, tố chất kiêu ngạo
của anh, bề ngoài lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa cuồng vọng bên trong. Đã
muốn là phải đạt bằng được, giống như tôi của hai năm trước, hay giống
hai năm sau, trả thù người đã từng chống lại anh.
Phương Thả không có cái tố chất này, có lẽ cuộc sống khiến người phải cúi đầu nhiều, dù muốn thanh cao thì cũng bị dẫm đạp bởi thực tế nghiệt ngã.
Không lâu sau xe đã đến trước nhà, tôi xuống xe, vẫy tay tạm biệt.
Anh ta do dự một chút, nửa thử, nửa chần chờ nói: “Phương Dĩnh rất thích cô, nếu…”
“Phương tiên sinh.” Tôi ngắt lời, “Anh đã quên những lời tôi nói khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Tôi vẫn nhớ như in trong đầu, có một người đàn ông mà tôi rất muốn hất văng anh ta ra khỏi bộ não.
Anh ta trầm tư trong chốc lát, rồi nói: “Là do tôi quá đường đột. Hẹn gặp lại.”
Ánh mắt tôi nhìn theo cho tới khi xe anh ta khuất dạng, thở dài một
tiếng, đi về phía nhà mình. Bất ngờ là chiếc xe việt dã màu đen kia vẫn
đậu chình ình trước nhà tôi. Người đàn ông mặc áo khoác đen đang đứng
dựa vào cửa xe, nhìn tôi đăm đăm.
Tôi ngẩn ra, ánh mắt chúng tôi chạm nhau qua ánh đèn đường mờ nhạt và trong bầu không khí lạnh lẽo.
“Tần tiên sinh.” Tôi cười nói, “Tôi còn có gì chưa trả anh sao?’
Anh trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Không có, là hồi nãy anh quên nói với em một câu.”
Tôi mỉm cười chờ đợi, anh nói: “Hà Tịch, anh đã về.” Khóe môi tôi
thoáng chốc cứng đờ, giọng anh nhàn nhạt: “Nhưng có lẽ bây giờ anh không cần phải nói lời này nữa rồi .”
Anh mở cửa khởi động xe, khinh khỉnh rời đi, bỏ lại làn khói xe mờ mịt..
Tôi vén sợi tóc lòa xòa trên trán, thì thầm: “Tạm biệt không tiễn.”
Hôm sau là Chủ nhật, hôm trước phải trải qua một ngày trầy da tróc vảy, nên tôi ngủ một mạch đến một giờ chiều.
Ngủ đến đầu nhức như búa bổ cũng không muốn rời giường, cho đến khi
bị tiếng đập cửa ầm ầm của Trình Thần gọi dấy. Tay túm vội mới tóc bù
xù, chân mang dép lê, tôi ra mở cửa cho chị. Chị có vẻ vô cùng phấn
khích, vừa vào cửa đã kéo tay tôi, nhìn nhìn ngó ngó đánh giá tôi từ
trên xuống dưới, rồi dùng giọng mờ ám hỏi: “Tối hôm qua cũng không tệ
đấy chứ”
Đầu óc tôi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo để phân tích câu nói của chị
đã nghe chị cười hề hề nói tiếp: “Thôi không cần hỏi không cần hỏi,
trông bộ dạng mệt mỏi bơ phờ của em thế này là biết tình hình chiến đấu
tối qua kịch liệt đến đâu rồi.”
Tôi liếc mắt nhìn chị một cái, rồi bằng tốc độ ánh sáng, tôi xông lên bóp cổ đè chị xuống sô pha: “Chị còn dám nhắc chuyện tối qua! Còn dám
nhắc hả! Tại sao Tần Mạch lại đến! Sao anh ta lại đến!” Nói rồi không
thèm nghe chị trả lời, tôi lật người chị lại, lấy tay vỗ bộp bộp vào
mông chị trút giận: “Lần sau chưa được sự đồng ý của em mà còn làm như
vậy em sẽ tuyệt giao với chị.”
Trình Thần tự dưng bị đánh tới ngơ ngác. Đánh xong hả giận, tôi ngồi trên sô pha ngửa cổ uống một ngụm nước thật to.
Chị làm vẻ đáng thương nhìn tôi, rút tờ khăn giấy trên bàn vờ chấm
chấm ‘nước mắt khô’: “Là chị muốn giúp em mà, hôm qua trong buổi tiệc
chị mới biết anh ta vẫn chưa có bạn gái, chị ng