
à
hợp đồng mới, làm thật tốt cho tôi.” Tiếp theo, mặt ông ta nghiêm lại
nói “Nếu kết quả lần này giống tháng trước thì cô chuẩn bị thu dọn đồ
đạc biến đi” Tôi tiếp nhận hồ sơ, bày tỏ sự cám ơn rồi ra ngoài.
Quay lại cái góc nhỏ của mình tôi thở dài một hơi, cứ tiếp tục suy
sụp tinh thần như vậy cũng không được, trong công việc ngàn vạn lần
không để mắc phải sai lầm. Chén cơm này mà mất đi thì không thể nghi ngờ về chuyện chết đói.
Tôi mở hồ sơ, nhìn thoáng qua nội dung, ta nói Tạ Bất Đình xem ra vẫn rất chiếu cố đến cái loại nhân viên lâu năm là tôi. Căn hộ này nằm
trong một tiểu khu xa hoa, yêu cầu thiết kế của chủ nhà rất ngắn gọn mà
thù lao cũng dày. Thời buổi này, những người mà có khả năng mua nhà ở
đây thường là tiền nhiều đếm không hết. Nếu người thiết kế có quan hệ
tốt với chủ hộ thì đãi ngộ tuyệt đối không kém.
Tôi vui vẻ tiếp nhận hợp đồng này, lưu lại điện thoại của chủ nhà để
ngày mai liên hệ đi xem nhà. Sau giờ làm tôi nhận được điện thoại của
Trần Thượng Ngôn, anh ta muốn đến đón tôi rồi cùng nhau dùng cơm. Tôi
hơi suy nghĩ nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Gần đây, tôi cảm thấy mình cũng nên tìm đường đi cho mình. Tuy hiện
giờ tôi đối với Trần Thượng Ngôn cũng không có tình cảm gì đặc biệt
nhưng chẳng phải tình cảm cũng có thể nuôi dưỡng mà thành sao. Trần
Thượng Ngôn vì tôi có thể bỏ vài thói quen trong cuộc sống, điều đó
chứng minh anh ta đối với tôi cũng có điểm thật lòng. Thứ hai, tôi thật
sự còn rất tò mò chuyện xảy ra đêm đó. Ngoài Trần Thượng Ngôn, tôi thật
không biết nên hỏi ai.
Nhưng khi trên bàn ăn, Trần Thượng Ngôn ngượng ngùng gãi đầu lặp lại
những lời tôi nói với anh ta rồi những chuyện tôi làm đêm đó, tất cả mọi ảo tưởng của tôi đều vỡ nát. Tôitriệt để nhận ra rằng, có một số việc
mơ mơ hồ hồ vẫn tốt hơn.
Sau khi nói dăm điều bốn chuyện thì bữa tối cũng kết thúc, tôi uống cạn ly rượu vang của mình rồi cáo biệt Trần Thượng Ngôn.
Về đến nhà, tôi nằm lỳ trên ghế sô pha, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào ánh sáng không ngừng biến hóa trong tivi, rồi trừng mắt.
“Dâu tây nhỏ”? Dâu tây khỉ mẹ gì!
Tôi ráng nén cảm giác muốn chửi trời mắng đất xuống, nói nửa ngày mới vỡ lẽ “dâu tây” trên cổ là do chính mình dùng kẹp tóc kẹp vào!
Theo lời Trần Thượng Ngôn tiên sinh, tối hôm đó, một người đàn ông
đưa tôi đến dưới lầu, do Trần Thượng Ngôn đã từng đưa tôi về nhà nên
cũng tự mình chạy đến, kết quả: hai người đàn ông này gặp nhau dưới lầu
nhà tôi.
Một người lạnh lùng mà khách khí giao tôi cho người đàn ông lễ phép
chu toàn kia, hai người đơn giản trao đổi qua lại mấy câu rồi tạm biệt,
nhưng lúc Trần Thượng Ngôn muốn đưa tôi lên lầu, tôi lại túm tay áo
Tần Mạch nói “Tôi muốn chơi đánh bài địa chủ” .
Sống chết tóm lấy, gỡ thế nào cũng không ra! Hai người đàn ông bất
đắc dĩ nửa đêm nửa hôm ngồi chơi đấu địa chủ với tôi. Kết quả: kẻ say
rượu luôn thua, ngây ngô cười rồi khăng khăng dùng một cái kẹp nhỏ tự
gắp cổ mình, ai ngăn cũng không được. Cho đến khi bọn Đại miêu đến nháo
động phòng thì Tần Mạch mới tung cửa chạy thoát. Rốt cuộc tôi cũng đi
ngủ để một mình Trần Thượng Ngôn lấy cái kẹp trên cổ tôi xuống, băng bó
vết thương trên đầu rồi giúp tôi xoa dịu cơn điên của nhóm ma men kia
rồi sáng hôm sao lại phải nấu cháo cho tôi nữa.
Khó trách hôm đó nhìn anh ta mệt mỏi như vậy. Bị hành hạ một đêm, không mệt mới lạ?
Trong lòng nhất thời rưng rưng cảm động, nhưng nghĩ đến cú điện thoại kia tôi đúng là cười không nổi.
Tôi đã nói: “Em nhớ anh. Hôm nay Trình Thần đính hôn, chị ấy thực
hạnh phúc. Vốn là em cho rằng chúng ta cũng giống như chị ấy, em không
cần hâm mộ người khác… Anh đến đón em đi, em say rồi, đi không nổi nữa.
Em mệt chết đi, anh đến đón em về nhà đi.”
“Em thật sự rất nhớ anh, anh có biết một mình em sống mệt mỏi như thế nào hay không?”
Những lời này, tôi sẽ không tùy tiện nói với một người đàn ông xa lạ. Mặc dù tôi uống rượu, nhưng tôi tin tưởng trong tiềm thức của mình phải có điểm mấu chốt. Tôi mở di động, nhìn trong danh bạ, một cái tên nằm
trước tên Trần Thượng Ngôn — Sầm Dương, cũng là Dương Tử tiên sinh trước đây của tôi.
Tôi hung hăng, dùng hết sức lấy tay bụm mặt giống như tát mình một
cái. Trong lòng lạnh lùng trào phúng chính mình: Hà Tịch ơi là Hà Tịch,
đến nước này rồi mày còn nhớ mãi không quên cái gì nữa?
Trầm mặc thật lâu, trong lòng tôi càng thêm tức giận, liền xóa ngay
tên “Sầm Dương” trong điện thoại, rồi vứt điện thoại xuống sàn nhà, sau
đó trùm mền, vặn to volume tivi để xua đi đêm tối tịch mịch. Tôi co
người trên sô pha, phiền muộn đi vào giấc ngủ. Việc làm tùy hứng đó
khiến tôi bị cảm. Nghẹt mũi, đau họng, mắt sưng vù, tuy bệnh không
nghiêm trọng nhưng làm tôi trông tiều tụy không ít, hôm nay phải đi gặp
khách hàng, bộ dạng thế này không được rồi.
Tôi bắt đầu trang điểm, cho đến khi trong gương hiện lên một gương
mặt không chê vào đâu được, nét tiều tụy hoàn toàn biến mất, tôi soi
gương và nở một nụ cười đậm chất nghề nghiệp để sốc lại tinh thần rồi đi gặp khách hàng.
Tôi bước ra khỏi thang máy, ấn chuông, một