
tốc độ chạy bộ của tôi, tới khuya cũng chưa chắc tới. Tôi lại tìm bến xe buýt, xem lộ
tuyến, sốt ruột chờ xe. Mà không biết cái xe tuyến này bị tai nạn hay
làm sao mà đợi lâu thế cũng không có xe nào đến. Đang lúc lòng nóng như
lửa đốt thì một chiếc xe màu đen xẹt qua mặt tôi. Tôi nhớ rõ chiếc xe
này, tối hôm đó chính tôi đã cứu thoát nó khỏi tay của bọn lưu manh kia
mà. Tín hiệu giao thông dừng ở đèn đỏ, chiếc xe việt dã kia dừng lại như mong muốn của tôi. Tôi lúc này giống như gà bị cắt cổ, xông đại ra giữa dòng xe trên đường, mặc kệ tiếng kèn xe inh ỏi và tiếng mắng chửi sau
lưng.
“Bộp! bộp!” Qua lớp kính xe đã dán giấy đổi màu, tôi mơ hồ nhìn thấy
người đàn ông kia đang gọi điện thoại, tôi vỗ mạnh cửa xe, rốt cuộc cũng thu hút được sự chú ý của anh ta. Cửa xe được hạ xuống, hơi ấm từ trong xe phà vào mặt tôi, cùng với sự ấm áp ấy là giọng nói trong trẻo như
tiếng mưa nhưng cũng không kém phần lạnh lùng: “Cô gái, chúng ta quen
nhau sao?”
“Quen, quen!” Tôi vuốt lớp nước mưa trên mặt, cũng chẳng để ý lớp
trang điểm đã bị nhòe, gấp gáp nói: “Cô gái tình một đêm, cô gái xé
tiền, cô gái đánh nhau với đàn ông!”
Tôi vừa dứt lời, hàng loạt cửa kính các xe đang chờ đèn xanh đều hạ
xuống một nửa lộ ra những gương mặt hiếu kỳ nhìn qua bên này.
Anh ta nhướn mày, môi mím lại, thái độ khó chịu định ấn nút đóng cửa sổ lại.
Tôi dùng tay cản cánh cửa sổ lại: “Khoan, khoan! Đợi đã! Đợi! Đợi!”
Tôi lấy cánh tay đè cửa xe lại, anh ta cũng không thể đóng cửa. Người đàn ông trong xe nói vài câu vào điện thoại rồi cúp máy, sau đó nhìn
chằm chằm tôi nói: “Cô gái, tôi đã nói rồi…”
“Không thích một phụ nữ xuất hiện nhiều lần trước mặt anh chứ gì? Tôi biết, tôi biết nhưng lần này tôi thật sự có việc gấp. Tôi cam đoan! Tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa.
Thật đó. Nếu thấy anh tôi sẽ đi vòng đường khác” Tôi giơ ba ngón tay lên thề, trong lòng chỉ sợ anh ta không tin.
“Tôi chỉ hy vọng cô biến mất ngay lúc này.”
Tôi nghiêm mặt nói: “Tiên sinh, đây là chuyện liên quan đến mạng người đó.”
“Làm ơn, biến đi.”
Anh ta lãnh đạm nói xong, phía trước đèn xanh đã sáng, anh ta định lái xe đi luôn.
Tôi ngây người trong chốc lát, âm thầm nỉ non nói: “Mẹ nó, chấp chấp hết luôn .”
Nghĩ vậy, tôi vọt đến trước đầu xe của anh ta, giang hai tay cản lại, vẻ mặt kiên định nhìn anh ta phía sau kiếng xe. Anh ta nhíu mày, dường
như cảm thấy có chút tò mò với người dám đối nghịch với mình vậy.
Trong lòng tôi tôi tự phỉ nhổ bản thân một cái đã rồi khụy chân
xuống, ngồi bệt trên mặt đường đẫm nước, vừa gào vừa khóc: “Em có rồi!
Em có rồi! Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Anh không thương em thì cũng phải nghĩ đến đứa bé chứ. Em cùng đường rồi, thật sự là cùng
đường rồi!”
Xung quanh vốn đang yên lặng trong phút chốc liền nhao nhao lên.
May mà người đàn ông này là người trọng sĩ diện, tôi gào khóc không
bao lâu thì anh ta sắc mặt đen thui từ trên xe xuống lôi tôi lên, nhét
vào xe, nhấn ga nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Tôi hà hơi ấm trên xe, bình tĩnh lau nước mắt và cả nước mưa ướt sũng trên người nói: “Cám ơn, bệnh viện Ái Hòa.”
Không ngờ anh ta nghe thế liền thắng gấp, xe dừng lại ở ven đường,
mặt mày anh ta nhăn nhó nhìn tôi với vẻ không thể tin: “Cô có thật sao?”
Cần gạt nước trước kính xe đều đặn gạt qua gạt lại. Tôi chợt hiểu anh ta đang nghĩ gì, biết là đã bị hiểu lầm. Bây giờ nếu muốn anh ta nhanh
chóng đưa đến bệnh viện thì cho anh ta hiểu lầm một chút cũng tốt, vì
thế tôi gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, là thật”.
Anh ta nhìn tôi y như quái vật.
“Cho nên anh mau chở tôi đến bệnh viện đi.”
Sau một giây giật mình, anh ta trấn định rất nhanh nói: “ Bệnh viện thành phố gần…”
Tôi cắt ngang nói: “Không, không, tôi có bác sỹ quen ở bệnh viện Ái Hòa nên đến đó trước. Cám ơn.”
Cả đoạn đường sau đó chúng tôi không ai nói gì thêm.
Tôi cố sống cố chết gọi điện cho Thẩm Hi Nhiên nhưng vẫn không ai
nghe máy. Ý nghĩ bóp chết người này của tôi chưa bao giờ mãnh liệt như
vậy.
Rốt cục thì cũng đến bệnh viện, tôi bỏ anh ta lại với câu nói vội
vàng: “Thực xin lỗi, việc vừa rồi là gạt anh, vô cùng cám ơn anh đã đưa
tôi đến đây.” Rồi cũng không quan tâm anh ta có hiểu hay không tôi xoay
người lo lắng chạy vào đại sảnh bệnh viện.
Lúc đó, trời đã sập tối, bệnh viện vắng hơn ban ngày rất nhiều. Tôi
chạy vội đến quầy tiếp tân, sốt ruột hỏi: “Cô y tá, vừa rồi có một cô
gái được đưa vào cấp cứu phải không? Đứa bé kia…”
Tôi không nói hết, nhưng cô y tá cũng hiểu: “Có đấy, tên là Trình
Thần, hiện bệnh viện đang liên hệ người nhà đến đóng viện phí, đóng xong mới có thể tiến hành phẫu thuật, cô…”
“Cứu người, cứu người đã! Để tôi đi đóng viện phí, cô nói bác sỹ cứu người trước đi”
Mặc dù nói vậy nhưng khi nhân viên thu phí nói: “Số tiền trong thẻ
của cô không đủ!” thì đến cảm giác muốn chết của tôi cũng đã xuất hiện
trong đầu.
Tôi cố thuyết phục: “Cô ơi, tiền không phải là vấn đề, bệnh viện có
thể cứu người trước sau đó chúng tôi sẽ đóng tiền liền. Đây là chứng
minh thư củ