
đó …” Nhìn anh đứng dậy, cô bỗng trở nên hồ đồ. Hàng lông mi
tiêu chuẩn của anh xuất hiện trước mắt cô, “Anh nói, đi một chút cũng
không sao.” Ý của anh cô rất rõ ràng, hủy bữa tiệc rồi hủy lịch trình,
tất cả đều liên quan đến cô, nhưng cô không gánh nổi trách nhiệm này.
“Nếu trong mười phút mà em không chuẩn bị xong thì chuẩn bị nằm trên giường cả ngày với anh đi.”
“Hả?”
“Em còn 9 phút 50 giây!”
Cho dù trong lòng cảm thấy rất bất mãn, rất ấm ức, nhưng Hạ Di Hàng
vẫn ngoan ngoãn đi thay quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài. Bởi vì cô biết,
người đàn ông này nói gì là làm nấy, không hề để ý đến ý kiến của người
khác.
Hơn nữa cô rất nghi ngờ, thay vì đi ra ngoài cùng cô, có phải anh lại càng muốn hưởng thụ một ngày trên giường cùng cô không ?
Kết quả, cái anh gọi là đi một chút, thậm chí còn mang cô đến Nhật Bản, lần này đi, khoảng cách quả nhiên không gần.
Cô vốn chỉ định tản bộ dưới công viên, căn bản không hề nghĩ người
đàn ông này sẽ đưa cô lên phi cơ, đi sang Nhật Bản, chẳng lẽ quan niệm
về “đi dạo” của người có tiền khác với người bình thường đến thế sao?
Trong tiếng kháng nghị của cô, anh chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ,
“Anh không có hứng thú với việc phải chen tới chen lui với người ta.”
Được rồi, ở Đài Loan, hơn nữa lại là cuối tuần, muốn tìm nơi có ít
người cũng hơi khó một chút, nhưng cô đâu có cầu xin anh đi dạo với cô
đâu ? Hình như là không có.
Dĩ nhiên, cô sẽ không ngu ngốc đến mức nói với anh. Nhưng nói thật,
sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên cô ra khỏi biên giới, nhìn thế giới bên ngoài, cô thấy rất hưng phấn, khi cô nhìn thấy những cảnh sắc
xinh đẹp, sự hưng phấn này lại càng tăng thêm gấp bội.
Tháng mười hai ở Hakone (1), có thể thưởng thức được những cánh rừng
cao lớn, cùng những ngọn đồi được bao phủ bởi màu đỏ của lá phong, lá
vàng và lá xanh uể oải khoác lên cây. Nhưng những con đường sạch sẽ lại
làm người qua đường cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng. Từ cửa sổ
lại càng cảm nhận được tốt hơn.
Không biết có phải do ảo giác hay không, đến quê hương của suối nước
nóng, cô cảm giác, trong không khí mơ hồ có một mùi hương của mùa xuân
ấm áp.
Vòng qua con đường khúc khuỷu, một biệt thự được thiết kế theo kiểu
Châu Âu thời cổ đập vào mắt cô, nó nằm bên cạnh hồ Ashi , nằm giữa sườn
núi, cộng thêm non sông tươi đep, khiến nó trở thành một bức tranh sống
động, làm rung động lòng người.
Có thể ở trong căn nhà này đúng là hạnh phúc biết bao nhiêu, mỗi ngày đều có thể ngồi giữa bức họa, cô thầm nghĩ.
Khi chiếc xe dừng lại trước biệt thư, đôi mắt cô không tự chủ được mở to.
Khi đi có máy bay chuyên dụng đến đón cô không kinh ngạc, nhưng biệt
thự khổng lồ này, cô không muốn kinh hãi cũng khó, tốt nhất đừng nói cho cô rằng, tòa biệt thự này cũng là sản nghiệp của anh.
Cánh cửa từ từ mở ra đã cho cô biết rõ đáp án, đúng là, người đàn ông này quả là thừa tiền.
“Mệt không?” Hỏi cô.
Lắc đầu, thời gian đến đây không mất nhiều, nghỉ ngơi nữa cũng mệt thôi.
“Cũng tốt.” Anh trực tiếp bảo tài xế đậu xe, “Xách hàng lý vào phòng, anh có thể đi được rồi.” Tài xế cung kính mang hành lý vào trong biệt
thự.
Kết quả, cô còn chưa kịp cẩn thận đánh giá căn biệt thự này, anh đã lôi cô đi ra ngoài.
Lợi dụng thời gian rảnh rỗi, anh quay sang hỏi cô, “Em muốn đi đâu?”
Ồ, anh ta đang trưng cầu ý kiến của cô sao? Từ khi nào mà anh ta trở nên dân chủ vậy? Cô nhìn anh.
Sao vẻ mặt cô gái này lại đầy vẻ nghi ngờ như vậy? Khó chịu trực tiếp đánh tay lái, anh không thèm để ý đến ý kiến của cô.
“Cây, em muốn ngắm cây.” Thấy vẻ mặt anh không tốt, cô vội vàng nói
ra suy nghĩ của mình, tránh cho anh lại mang cô đến những nơi kỳ quái
Hừ hừ, xe đi lên núi.
Mercedes-Benz đen bóng, dưới kỹ thuật lái siêu đẳng của anh, leo núi
như đi đường bình thường vậy, thỉnh thoảng, cô lại nhìn thấy một đám lau sậy hiện lên, có khi lại thấy vài con sóc đang lủi lủi trong bụi cỏ,
tất cả đều hấp dẫn lấy ánh mắt của cô.
Chừng qua 20 phút sau, bọn họ dừng lại ở một vùng đất bằng phẳng. Mở cửa, không khí miền núi làm cho cô bỗng bình tĩnh lại.
Nhật Bản là một quốc gia rất chú trọng đến việc bảo vệ môi trường, tỉ lệ rừng đứng đầu thế giới, cứ nhìn từng mảng rừng lớn xanh biếc này là
biết.
“Chúng ta đi lên.” Anh chỉ vào đường núi phía trước. Những lời này,
rõ ràng là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn. Vừa nói xong. anh
lập tức cất bước đi lên.
Núi này không thể gọi là bằng phẳng, phải nói là cao chót vót mới
đúng, thế nên lên núi sẽ tương đối khó khă, cho nên dù là cuối tuần cũng không có ai đến.
Cô chỉ mới thất thần thôi, người đàn ông kia sao lại đi nhanh đến
vậy, đã sắp cách cô khoảng năm mươi thước rồi, thật là, có cần phải đi
gấp vậy không ?
Cắn môi, cô đành cố gắng bò lên trên, nhưng có lẽ do đã lâu không vận động nên mặc dù chỉ mới bò một đoạn ngắn, cô đã bắt đầu thở hồng hộc,
ngẩng đầu nhìn người phía trước, tốc độ của anh vẫn không thay đổi,
không hề có cái gì gọi là quần áo xốc xếch … Không ngờ thể lực của anh
lại tốt đến thế.
Cô chỉ muốn ngắm cây, đâu có nói muốn leo