
ần
nghĩ đến lời nói của Âu Dương Vận Hàn, biểu tình lãnh đạm của hắn, nước mắt sẽ
không tự chủ được mà rơi ra.
Cô không biết tại sao hắn lại đối với mình như vậy? Cô biết mình không đủ hoàn
mỹ, không có bề ngoài cùng quyền thế xứng với hắn. Mặc dù cô không có gì cả, có
lẽ thứ duy nhất mà cô có chính là tình yêu cô dành cho hắn, nhưng tại sao hắn
lại nói như vậy với cô?
Chẳng lẽ cô giống một đứa trẻ đến vậy, cũng không có quyền lợi sao? Cô khổ sở
nghĩ, thật rất thống khổ, làm chuyện gì cũng đều không chú ý, lão bản đã bảo cô
hai lần rồi, nếu là tiếp tục như vậy nữa, cô đại khái sẽ phải cuốn gói ra
đường, nhưng là...
Ai... Cô vô thần nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Hôm nay là chủ nhật, nhớ tới
trước kia bọn họ gặp mặt luôn là ngày chủ nhật, lại nghĩ tới rất nhiều rất
nhiều việc trước kia, bất quá những thứ kia cũng đã qua. Cô lại rơi lệ, hoặc có
thể vừa bắt đầu cô không nên vọng tưởng gặp hắn, ít nhất cô còn có thể có một tia
ảo tưởng, mà không phải giống như bây giờ khắp người đều thương tích.
Không! Cô không nên nghĩ như vậy, cho dù kết quả khiến cô khó chịu cùng thương
tâm như vậy, nhưng những chuyện xảy ra với cô đều thật trân quý, cho dù là một
cái ánh mắt, một câu nói của hắn, cô đều thận trọng cất dấu ở trong lòng, đó là
thứ duy nhất trong cuộc sống mà cô có thể nhớ lại.
Cô sẽ không còn được gặp lại hắn... Tống Tinh Tinh nằm ở trên bàn sách, khóc
đến đau lòng.
Nằm khóc rống một hồi, cô cực kỳ mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ. Đột nhiên, cô
cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở vai cô, cô vừa mở mắt nhìn, nước mắt
không nhịn được lại rơi xuống.
Diệp Tư Bình có chút lo lắng, rút tờ giấy đưa cho cô, muốn nói lại thôi, nhưng
lại băn khoăn đến tâm tình của cô ấy, cuối cùng chẳng qua là chỉ vào cửa, “Cậu
quá không cẩn thận, ngay cả cửa cũng không khóa, nếu là người xấu chạy vào, cậu
liền xong đời!”
Tống Tinh Tinh cười, Tư Bình chính là luôn nói chuyện thẳng thắn như vậy, nhưng
bây giờ nghe thì đặc biệt ấm áp.
Không khỏi đau buồn, cô ngã vào trong lòng bạn tốt khóc tiếp, vừa nói vừa thút
tha thút thít nên không ai hiểu được lời nói.
“Ngừng! Đừng khóc.” Diệp Tư Bình nhẫn nại thêm vài phút, rốt cuộc không chịu
nổi, cô cau mày nhìn chằm chàm bộ dạng tiều tụy của Tống Tinh Tinh. Tinh Tinh
gầy đi rất nhiều, bộ dạng hiện giờ của Tinh Tinh người không giống người, quỷ
không giống quỷ. Làm cô tức giận nhất là, bộ dạng này của Tinh Tinh đã kéo dài
hơn một tháng rồi. Cô biết thất tình rất thống khổ nhưng Tinh Tinh quá vô dụng,
hôm nay nếu không phải cô đến, cô khẳng định Tinh Tinh sẽ núp trong nhà khóc cả
một ngày.
Bị Tư Bình kêu như vậy, Tinh Tình sững sờ dừng việc khóc thút thít lại, xuyên
thấu qua đôi mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn bộ dạng xinh đẹp của Diệp Tư Bình, vẻ mặt
khốn hoặc.
“Đi, mình dẫn câu đi xem mắt! Mỗi ngày vì một người đàn ông mà khóc đến chết đi
sống lại thì có lợi ích gì? Người này không được thì tìm người tiếp theo, cậu
làm như cả cái thế giời này chỉ có Âu Dương Vận Hàn là đàn ông a?” Diệp Tư Bình
kéo cô, đẩy cô hướng vào phòng tắm, “Tắm nhanh lên, thời gian không nhiều lắm,
mình đã hẹn người ta một giờ sau rồi!”
“Ách?” Tống Tinh Tinh mở miệng sẽ phải cự tuyệt, “Mình không muốn cùng ——”
“Ngừng!” Diệp Tư Bình trừng cô, “Mình không muốn nhìn cậu cứ tiếp tục hành hạ
bản thân mình. Cũng không bảo cậu cùng người kia lui tới, chẳng qua là đi xem
mắt một chút, gia tăng một chút kinh nghiệm mà thôi, đến lúc đó cậu sẽ biết rõ
cuộc sống vẫn có rất nhiều khả năng, hiểu không? Đúng rồi, ” cô nghĩ đến cái gì
đó, với tay lấy túi đồ trang điểm, hướng về phía Tống Tinh Tinh cười, “Chờ cậu
ra ngoài, mình giúp cậu trang điểm, che dấu đôi mắt sưng này.”
Vì vậy, một giờ sau đó, Tống Tinh Tinh cùng Diệp Tư Bình đi tới quán cà phê đã
hẹn, vừa đặt chân vào cô liền muốn khóc bởi vì cô phát hiện quán cà phê này Âu
Dương Vận Hàn thường đem cô tới. Cô khổ sở đi vào trong tiệm, một chút ý định
cũng không có đặt ở người hẹn.
Mới vừa ở trên đường, Diệp Tư Bình nói nửa ngày, cô cơ hồ cũng không nghe vào,
chỉ biết là người này là bạn của bạn Tư Bình, quan hệ rất xa, Tư Bình cùng hắn
cũng là lần đầu tiên gặp mặt, nghe nói đã cưới vợ hai lần, là một thương nhân
nhỏ giàu có.
“Xin chào, Hoàng tiên sinh sao?” Diệp Tư Bình kéo Tống Tinh Tinh đến một cái
bàn, khách khí hỏi người đàn ông ngồi đằng kia.
Người đàn ông ngẩng đầu, lễ phép mỉm cười, “Là tôi. Đây là Diệp tiểu thư cùng
Tống tiểu thư sao?”
Tống Tinh Tinh co quắp gật đầu, lòng không yên nhìn cái bàn khác, nghĩ tới tình
cảnh mấy ngày trước cùng Âu Dương Vận Hàn đến chỗ này.
“Xin chào, đây là bạn tôi, tên là Tống Tinh Tinh, cám ơn anh hôm nay nguyện ý
ra ngoài gặp mặt cùng mọi người kết giao bạn bè.” Diệp Tư Bình mỉm cười, khách
sáo lễ độ mà nói, vừa vụng trộm siết chặt bắp đùi Tống Tinh Tinh, nhắc nhở cô
hồi thần.
“Nói gì vậy, tôi rất vinh hạnh cùng hai vị mỹ nữ uống trà chiều.” Hoàng Phú
Vinh mỉm cười lịch sự, đặc biệt nhìn Tống Tinh Tinh mấy lần, rồi sau đó đưa tay
gọi người phục vụ tới đây, tràn đầy thần thái tự