
sợ Kevin thay khóa xong lại bỏ về, bèn vắt óc nghĩ cách giữ chân anh.
Kevin nhìn đồ đạc la liệt khắp phòng liền nói: “Để anh dọn giúp một tay.”
Cô vội nói: “Không cần đâu, toàn những thứ chẳng đâu vào đâu, anh không biết để chỗ nào, dần dần em sẽ giải quyết.”
“Em có chỗ ngủ không?”
“Có.”
“Nước nóng trong nhà tắm không vấn đề gì chứ?”
“Không, em vừa tắm xong, mọi thứ đều ổn cả.”
“Bếp ga nấu được cơm chứ?”
“Nấu được.”
“Thế thì ở đây được.”
Cô hỏi: “Anh... ăn cơm chưa?”
“Anh ăn rồi.”
“Có thật là ăn rồi không?”
“Ăn thật rồi mà.”
“Em gọt quả gì cho anh ăn nhé!”
“Không cần đâu, anh phải về rồi.”
“Có người đợi ở nhà à?”
“Lấy đâu ra nhà?”
“Thế anh vội về làm gì?”
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Cô cầm tay anh lên và lùi dần về phía phòng ngủ. Anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi chầm chậm đi theo cô. Lùi vào trong phòng ngủ, cô liền ấn anh ngồi xuống giường. “Phòng này có giường hẳn hoi này.”
Kevin ôm chặt cô và nói nhỏ: “Anh biết vì anh em mới như thế, nhưng bọn mình... không cần thiết phải như vậy, anh được gặp em, được bảo vệ em đã là thỏa mãn lắm rồi, em đừng làm những việc em không dám làm...”
“Em dám làm chứ.”
“Hiện tại em dám làm, nhưng ngày mai em sẽ lại sợ.”
“Không đâu.”
“Đừng tỏ vẻ anh hùng nữa. Thật đấy, bọn mình không cần phải như vậy. Em có con, vì con, em cũng sẽ không ly hôn với chồng. Em có đòi chia tay thì anh ta cũng sẽ không đồng ý. Em làm thế này sẽ cảm thấy mình đã... đi quá giới hạn, không phải là một người phụ nữ đứng đắn, thấy có lỗi với con, tội gì phải như thế?”
“Anh không muốn làm à?”
“Muốn chứ, anh đã nói rồi mà, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã drive crazy (phát điên) vì em rồi, nhưng anh không muốn nhìn thấy em hối hận hoặc sợ hãi.”
“Em sẽ không như thế đâu, vì tình yêu em có thể bất chấp tất cả mà.”
“Anh biết, nhưng anh không thể bất chấp mọi cái của em.”
“Thế bọn mình phải làm sao?”
“Bọn mình cứ như thế này cũng tốt mà. Được gặp em là anh thấy hạnh phúc lắm rồi, được gặp anh, em cũng cảm thấy hạnh phúc, thế gian này còn có tình yêu nào đẹp hơn tình yêu này?”
Vương Quân đáp rất quả quyết: “Có!”
“Có cái gì?”
“Có tình yêu đẹp hơn... tình yêu anh vừa nói.”
“Vậy hả? Ở đâu?”
“Ngay trong gian phòng này.”
Kevin liền cười. “Vẫn là tình yêu anh vừa nói mà?”
“Không, đẹp hơn tình yêu đó.”
“Đẹp thế nào?”
“Đó là tình yêu có sự kết hợp của tâm hồn và thể xác, anh đọc nhiều tiểu thuyết của Ngải Mễ như thế mà không biết à?”
“Nhưng còn phải xem điều kiện chứ, có điều kiện thì đương nhiên là sự kết hợp giữa tâm hồn và thể xác. Không có điều kiện thì có tâm hồn là tốt rồi.”
Cô liền đặt tay vào chỗ đang cộm lên của anh, nói nhỏ: “Em chỉ sợ anh... khó chịu.”
“Không khó chịu, trong lòng vẫn rất vui.”
“Nhưng nếu em... khó chịu thì sao?”
Kevin tần ngần một lát rồi nói: “Thế thì... lại khác Em… khó chịu không?”
“Uhm, vừa nãy đang định... tự lực cánh sinh.”
Kevin mím môi cười, nhìn cô một lát rồi đưa tay rút đai áo choàng của cô ra. Chiếc áo choàng lập tức trượt sang hai bên, tạo ra khe hở ở giữa, hai chú thỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong áo choàng. Anh nhìn vào mắt cô, hai tay túm lấy hai vạt áo choàng, kéo sang hai bên như mở cửa, rồi anh cúi đầu nhìn xuống cơ thể cô, miệng thốt lên: “Wow! Bên trong không mặc gì cả!”
“Lúc anh bấm chuông em đang nằm trên giường mà.”
“Thế bây giờ anh trả em về chỗ cũ nhé.”
Anh bế thốc cô lên và đặt vào giường, rút áo choàng dưới thân người cô ra, trêu: “Còn bật nhạc nữa hả, có phải đang tưởng tượng... có cuộc mây mưa với Kenny G không?”
“Không, đang tưởng tượng... có cuộc mây mưa với Kevin G.”
“Em đã có cuộc mây mưa với anh bao giờ đâu, tưởng tượng kiểu gì chứ?”
“Nhắm mắt tưởng tượng liều thôi.”
“Thế thì mình mây mưa thật, để sau này có hồi tưởng lại em sẽ có căn cứ.”
Anh cúi xuống và hôn tới tấp lên mặt và cổ cô, thở hổn hển nói: “Em có biết tối nào anh cũng làm gì không?”
“Đừng nói là anh nhìn điện thoại…”
“Ha ha, đúng là như thế mà.”
“Bức ảnh xấu như thế...”
“Chê xấu thì em tặng cho anh mấy bức không xấu ấy...”
“Để anh hành động...”
“Ừ, có được không?”
“Có người thật không dùng, dùng ảnh làm gì?”
Kevin quỳ chân xuống giường, túm lấy vạt áo phông và cởi phắt ra, vứt xuống nền rồi bắt đầu cởi thắt lưng. “Cẩn thận nhé, ảnh nuy đây...”
“Trước đây anh bảo em là gọi lúc nào anh sẽ đến lúc đấy.”
“Em không gọi mà.”
“Em gọi nhưng anh tắt máy.”
“Sao em không nhờ Jimmy nhắn hộ?”
“Em nhờ anh ấy nhắn mà.”
“Nhắn gì chứ? Em nhờ anh ấy nhắn chuyện làm bếp và WC thì có.”
Cô liền trách: “Vậy em còn nhờ anh ấy nhắn được gì nữa chứ?”
“Thì nói... em nhớ anh...”
“Em không dám nói...”
“Tại sao?”
“Vì hôm đó anh... làm em sợ chết đi được.”.,
“Anh làm gì mà em lại sợ?”
“Anh... Em bảo với anh rằng em... không phải là bà mẹ đơn thân, anh có vẻ... bực... rồi chạy mất…”
Kevin nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay ra sau cổ cô để cô gối đầu lên đó, hai tay ôm hai bầu ngực, mơn man nhẹ nhàng. “Không phải anh tức rồi bỏ chạy, mà là... sợ quá... anh tưởng em đang cảnh cáo anh... không nên phá hoại danh dự của người phụ nữ đã có chồng.”
“Anh n