XtGem Forum catalog
Cô Gái Tháng Sáu

Cô Gái Tháng Sáu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323313

Bình chọn: 8.00/10/331 lượt.

cúp máy cái rụp.

Ôm bụng tức một lúc, cô lại gọi điện cho anh trai, hỏi tình hình của trường Đại học E.

Anh trai cô sửng sốt hỏi: “Em... định về nước hả?”

“Vâng.”

“Sao tự nhiên lại nảy ra ý định này? Em mới mua nhà cơ mà. Cả nhà vẫn tưởng em…”

Cô liền nói dối: “Đợt mua nhà em vẫn định sẽ ở Mỹ lâu dài, nhưng gần đây kinh phí nghiên cứu của Mỹ bị cắt giảm mạnh, sếp em không xin được kinh phí, phòng thí nghiệm của bọn em chẳng duy trì được bao lâu nữa...”

“Thế em không... xin được việc ở chỗ khác à?”

“Hiện tại Tiểu Long nghiện bóng đá rồi, không muốn quay trở lại Mỹ nữa, thôi em về nước luôn cho xong.”

“Nhưng em cũng không cần thiết phải quay về trường E.”

“Em đã thử trường D nhưng khó xin lắm...”

Anh trai cô cũng tỏ rõ sự bất bình. “Em là tiến sĩ tốt nghiệp ở Mỹ mà còn không xin được vào trường D ư? Trường D nhiều người có bằng nước ngoài lắm à? Nhiều đến mức không chứa được nữa ư?”

“Chẳng có mấy, người ta không muốn nhận người tốt nghiệp ở nước ngoài về.”

“Hồi xưa bọn họ chỉ mong em ở lại, giờ thì...”

Cô đành phải dùng lý thuyết không thể so sánh ngày xưa với hôm nay để giải thích với ông anh, nói đến khô cả họng, nghĩ bụng, nếu không vì Kevin thì riêng việc về nước mà phải giải thích nhiều thế này, mình cũng chẳng muốn về nữa.

Cuối cùng, anh trai cô đồng ý sẽ nhờ người hỏi trường E hộ cô, nhưng đồng thời cũng nói chuyện này với bố mẹ cô. Chỉ mấy phút sau, lại đến lượt bố mẹ gọi điện thoại sang hỏi chuyện này, đều khuyên cô đừng về nước, cô liền thắc mắc: “Trước đây khi Vương Thế Vĩ về nước, bố mẹ đều khuyên con về cùng anh ấy, giờ đến lượt con về, sao bố mẹ lại khăng khăng ngăn cản con vậy?”

Mẹ nói: “Hồi ấy bố mẹ khuyên con về nước là vì nghĩ hai vợ chồng được sống gần nhau, không để ảnh hưởng đến hôn nhân. Hiện tại con... về thành phố E, còn nó lại ở thành phố D, tội gì phải như thế?”

“Không xin được vào trường D nên con đành phải về thành phố E thôi, đợi sau này chuyển về thành phố D sau.”

“Haizz, thật đúng là... người tính không bằng trời tính! Trước đây con ở thành phố D, nó phải tìm cách điều chuyển về chỗ con, giờ con ra nước ngoài mấy năm, lấy được cả bằng tiến sĩ, kết quả vẫn phải tìm cách điều chuyển về thành phố D, đúng là... Tại sao trường D lại không chịu nhận con chứ?”

“Anh ấy không ở trường D mà là ở trường F.”

“Chứ sao nữa, tại sao trường F nhận nó mà không chịu nhận con?”

Cô bắt đầu thấy bực. “Bố mẹ hỏi con thì con biết hỏi ai?”

Bố mẹ cô sợ quá không dám vặn hỏi gì nữa.

Chị dâu cô nói: “Em mà về thì tuyệt đối không được nói ở bên đó thất nghiệp nên mới phải về nước, chỉ nói là về đoàn tụ vợ chồng. Bố mẹ cũng đừng nói em con thất nghiệp nên mới về...”

Cô cười đau khổ, không ngờ một niềm tự hào của gia đình như cô mà giờ phải rơi vào hoàn cảnh để cả gia đình phải giấu giấu giếm giếm, không muốn vạch áo cho người xem lưng như thế này.

Cả nhà chỉ có một người ủng hộ quyêt định về nước của cô là con trai cô. “Mẹ, thế thì con không phải sang Mỹ nữa ạ?”

“Ừ… không phải sang nữa.”

“Anh Tiểu Bân ơi, em không phải về Mỹ nữa!”

Tạ ơn trời Phật, trường Đại học E rất sẵn sàng nhận cô vào làm giảng viên, đích thân hiệu trưởng gọi điện thoại cho cô, nói về hiện trạng và tương lai của trường E bằng giọng vô cùng tự hào, đã sáp nhập tất cả các trường cao đẳng trong thành phố E vào trường E, thanh thế rất rầm rộ, tỉ lệ tiến sĩ trong đội ngũ giảng viên mỗi năm một cao, hiện tại chỉ thiếu nhân tài tốt nghiệp nước ngoài nữa thôi, cô là tiến sĩ tốt nghiệp nước ngoài đầu tiên về trường E. Hiệu trưởng hứa nhất định sẽ dành cho cô phòng thí nghiệm tốt nhất và cả kinh phí nghiên cứu, nhà ở...

Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã có nơi chịu nhận. Cổ nhân nói cấm có sai, thà làm đầu gà còn hơn là làm đuôi bò.

Nhưng thế gian này không phải chỉ có hai sự lựa chọn là “đầu gà” và “đuôi bò”.

Ở Mỹ cô đã từng đi xin việc một lần, chính là đợt tốt nghiệp tiến sĩ, cô không xin vào vị trí giảng viên đại học vì cô không tin tưởng lắm vào vốn tiếng Anh của mình. Cô chỉ tìm công việc nghiên cứu khoa học, cô nộp đơn vào mấy viện nghiên cứu mà cô thích, viện nào cũng nhận cô, khiến cô chọn mà hoa hết mắt.

So với trường Đại học D, Đại học E, những viện nghiên cứu này được coi là “đầu bò” đúng không? Kết quả là ngay cả “đuôi bò” là trường D còn không chịu nhận cô, thật đúng là có mắt mà không biết núi Thái Sơn.

Bực quá, cô liền gửi hồ sơ tới mấy trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc, mặc kệ, cùng lắm là bị các trường nổi tiếng này từ chối, đến việc trường D từ chối còn chấp nhận được thì việc các trường nổi tiếng kia từ chối cũng chẳng có gì là sốc. Biết đâu những trường nổi tiếng kia lại biết trọng dụng nhân tài hơn, nhận cô vào làm việc chưa biết chừng.

Hiện tại cô bắt đầu bận rộn lo chuyện chuyển nhà. Mặc dù nhà mới của cô đã rao bán nhưng cô vẫn phải chuyển nhà đến đó ở trước đã, vì căn hộ mà cô thuê đã đến hạn, nếu không chuyển sẽ phải ký hợp đồng thuê tiếp một năm nữa, giữa chừng trả nhà rất khó, không những bị trừ tiền đặt cọc, không cẩn thận còn bị kiện ra tòa.

Lúc đầu cô định sẽ bỏ hết số đồ