Old school Easter eggs.
Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322210

Bình chọn: 9.5.00/10/221 lượt.

ng được, Đồ Đểu cũng chẳng sao, giờ đây đã trở

thành hình bóng, chúng tôi đã không còn tìm được lý do để đưa tay

níu kéo nữa rồi. Trời vừa sáng, tôi đã một mình bắt xe xuống núi, không làm kinh

động tới giấc ngủ của bất kỳ người nào. Về đến nhà, tôi ốm một trận

rất nặng, sốt tới bốn mươi độ, sốt đến nỗi mê sảng, chỉ gọi tên của

một người.

Alawn không hề liên lạc lại với tôi. Không quay lại tìm tôi, cũng

không gọi điện thoại. Thậm chí ngay cả một tin nhắn giải thích hay

từ biệt cũng không có. Thật đúng với phong cách của cậu ấy.

Trong cơn mê sảng lúc ấy, tôi luôn cảm thấy mình đang nằm mơ, mơ

thấy mình đang ở trên núi, trong vòng tay của Alawn. Khi giấc mơ và

hiện thực lẫn lộn với nhau, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng tôi vồn

chưa từng gặp lại cậu ấy, tất cả ở trên núi hôm đó, đều là một giấc

mơ mà tôi luôn một lòng mong mỏi.

Nhưng Alawn đã nói yêu tôi, chỉ yêu một mình tôi, tôi không cần

nghi ngờ; cũng giống như tôi nới tôi yêu cậu ấy, chỉ yêu một mình

cậu ấy, cậu ấy cũng tin chắc như vậy.

Nhưng những lời yêu đó chỉ có thể đẩy lùi về quá khứ. Còn cả những

lời nói thời niên thiếu, lời hứa trăm năm đầu bạc, đều không phải

là giả. Ít nhất thì lúc ấy, khuôn mặt non trẻ của chúng tôi cũng

đều mang nét thành khẩn tuyệt đối.

An Lương nghe nói tôi bị ốm, bèn xin nghỉ phép đến chăm sóc tôi hai

ngày. Bên giường bệnh, cậu ấy chu đáo bón thuốc cho tôi, gọt táo

cho tôi ăn. Sáng nào cũng mang đến cho tôi món canh gà cá giếc nấu

bơ, bón từng ngụm từng ngụm cho tôi. Mỗi lần tôi phải tiêm, cậu ấy

đều nắm lấy cánh tay tôi, nói tôi đừng sợ, bản thân cậu ấy dường

như còn căng thẳng hơn tôi nhiều. Tôi nhìn điệu bộ chăm chú của cậu

ấy khi nghe bác sĩ dặn dò nên ăn gì và không nên ăn gì, trái tim

như bị nghẹn lại.

Buổi chiều ngày thứ ba, cơn sốt của tôi đã dứt hẳn. Tôi ngồi trên

giường bệnh nói chuyện với An Lương như một người bạn cũ. Ánh nắng

mặt trời chiếu vào nhuộm vàng tất cả đồ vật màu trắng trong phòng.

An Lương kéo rèm cửa ra, làn gió ấm áp thổi vào, thổi bay mái tóc

trước trán của cậu ấy, tôi tự nhiên đưa tay chỉnh lại cho cậu ấy,

mặc dù cậu ấy tỏ ra rất tự nhiên, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cậu

ấy đang né tránh tôi.

Tôi và cậu ấy, không ai nhắc tới chuyện cầu hôn hôm đó, giống như

chưa hề có chuyện đó xảy ra. Tôi vô cùng cảm kích và áy náy. Ánh

mắt tôi luôn né tránh nhìn vào túi áo của cậu ấy, tôi sợ rằng trong

đó vẫn còn chứa chiếc nhẫn ấy. Bởi vì tôi đã ngược đãi trái tim

cương quyết và chân thành của cậu ấy mất rồi.

Tôi là một người không thể yên lặng mãi được, liền hỏi: "Trong túi

anh đựng gì thế? Phồng hết cả lên rồi".

"Nhẫn." An Lương trả lời một cách thành thật.

"Sao anh cứ phải đem theo bên mình thế, không sợ bị rơi mất à!" Tôi

ngạc nhiên nói.

"Anh nghĩ, cứ mang theo bên mình, bất cứ lúc nào em nghĩ kỹ rồi,

đồng ý rồi, anh sẽ có thể lấy ra ngay lập tức." An Lương nói một

cách nghiêm túc, đôi mắt long lanh như pha lê ấy tràn ngập sự chân

thành.

Thường nói rằng, con người, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Quả đúng là như vậy. Tôi nhìn điệu bộ ăn mặc chải chuốt theo trào

lưu Hàn Quốc của cậu ấy, một vẻ bề ngoài phong lưu tuấn tú như thế,

không thể nào tưởng tượng được rằng trên phương diện tình cảm, cậu

ấy lại truyền thống và si tình đến vậy. Nhớ lại ngày hôm đó, An

Lương cầu hôn tôi trước mặt mọi người... tôi thật có lỗi với cậu

ấy.

Lại còn việc cậu ấy hát bài đó bằng một chất giọng dịu dàng mượt mà

nữa, cậu ấy đã hát rằng, "Đã bao nhiêu người từng ái mộ sắc đẹp của

em hồi trẻ, nhưng đâu biết ai tình nguyện chịu đựng sự thay đổi vô

tình của thời gian."

Khóe mắt cay cay, có giọt nước mắt trào ra.

An Lương vội vàng đến trước mặt hỏi: "Đau ở đâu à?".

Tôi nói anh là đồ ngốc, không kìm chế được bèn bật cười, nước mắt

vẫn rơi xuống.

Tôi hỏi cậu ấy: "Anh có biết, ngày hôm đó, em và Alawn chạy ra

ngoài làm những gì không?".

Cậu ấy lắc đầu.

Tôi lại hỏi: "Có muốn biết không?".

Cậu ấy sững người lại, dường như đang suy nghĩ, sau đó tiếp tục lắc

đầu, nói: "Đó là bí mật của em, anh không nhất thiết phải

biết."

Tôi ghét cái điệu bộ trưởng thành đến độ không thèm ghen tức hay

chấp nhặt một đứa trẻ con như tôi, liền cố ý nói, "Nếu... em nói

rằng, em không muốn ở bên anh..." Nói những lời ấy, tôi đưa mắt

liếc trộm về phía An Lương, cặp đồng tử điềm tĩnh của cậu ấy có một

chút luống cuống không dễ gì nhận biết được, nhưng tôi thực sự

không muốn làm cậu ấy lỡ dở, vẫn tiếp tục nhẫn tâm nói, "Anh có hận

em không?".

An Lương dường như đã cười ngay lập tức. Nụ cười đó giống như một

kẻ tử tù bị giam trong ngục đã rất lâu rồi, thi thoảng hồi tưởng

lại thời gian tự do yêu đương với người tình của mình năm xưa, vừa

ngọt ngào ấm áp, lại chua xót bất lực. Cậu ấy nói: "Anh mãi mãi

không thể hận em được".

Tôi bật người dậy, hét lên đầy kích động: "Anh có biết không? Em

ghét cái điệu bộ vĩ đại đó của anh! Vì nó nên em không tin anh thật

lòng yêu em! Tình yêu là ích kỷ, là độc tài! Chứ không phải điệu bộ

vờ vịt như A Di Đà Phật đại từ đại bi như vậy! Anh