
hông vậy không, hả? Không biết ai đã nói rằng, trong núi sâu rừng già này vẫn còn có
gấu. Một bạn gái trước đây thành tích học tập rất kém nhưng lớn lên
lại vô cùng xinh đẹp cao giọng hét lên, kéo theo sau là những tiếng
kêu hoảng hốt của đám con gái. Dù rằng mọi người đều không tin vào
cái thông tin rằng những ngọn núi ngoại thành này vẫn còn có gấu
hoang sinh sống, nhưng vẫn bị bầu không khí kì dị này khiến nảy
sinh lo âu sợ hãi. Các bạn nam bắt đầu thể hiện vẻ dũng cảm của họ,
thi nhau vỗ về động viên bạn gái đi bên cạnh. Vài năm trôi qua, bọn
họ đều đã rũ bỏ hẳn vẻ trẻ con, đã cao lớn đến độ có đủ sức mạnh để
bảo vệ những bạn gái yếu ớt bên cạnh. Một bạn nam còn dùng cây gậy
gỗ, vừa đánh vài cái vào đám cỏ ở dưới chân, vừa nói: "Gấu thì
không có nhưng rắn chắc chắn là có." Cả nhóm lại được một phen
hoảng loạn.
Alawn dùng tay vỗ vỗ vào lưng một bạn gái đi bên cạnh cậu ấy, nói:
"Đừng sợ, có tớ đây." Cô bạn đó lập tức nép sát vào người
Alawn.
Thời học sinh, sức hấp dẫn của Alawn với các bạn gái luôn không
thua kém gì An Lương. Cậu ấy, gia cảnh giàu có, ngoại hình lại đẹp
trai, học lực cũng tốt, chỉ có mỗi một trở ngại là sự tồn tại của
tôi, vì vậy các cô gái đó nhiều lắm cũng chỉ dám thổ lộ nỗi lòng
trong cuốn nhật ký, không dám khinh suất bày tỏ. Bây giờ, tôi đã ở
bên An Lương rồi, vị trí đang bỏ trống bên cạnh Alawn quả là hấp
dẫn biết bao. Alawn quả nhiên đã biết cách đối xử dịu dàng với
những người con gái khác, cậu ấy cùng một lúc mang hộ cả ba chiếc
ba lô cho ba cô bạn gái.
Nhớ lại trước đây, hàng ngày sau khi tan học, Alawn đều mang cặp
sách cho tôi, lại thấy nó mơ hồ không chân thực đến nỗi dường như
đó chỉ là một giấc mơ chủ quan, một giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ,
trên vai cậu ấy chỉ có duy nhất một chiếc cặp sách của tôi.
An Lương đột nhiên hỏi tôi: "Mệt chưa?" Sau đó, không đợi tôi kịp
trả lời, giật lấy túi xách trong tay tôi.
Vừa hay, Alawn nhìn thấy cảnh tượng ấy. Lúc bấy giờ là khoảng mười
giờ sáng. Mặt trời cuối cùng cũng xuyên thủng tầng mây, ánh nắng
vàng hoe tới tấp chiếu xuống lớp sương mù mỏng manh, đổ dồn vào
trong khu rừng rậm, giống như một cõi mơ, là nơi ở của hoàng tử và
công chúa trong những câu chuyện cổ tích. Ánh mắt đảo nhanh đó của
Alawn, tôi đã quá quên thuộc, lộ rõ máu ghen không thể che giấu của
chủ nhân. Alawn thậm chí còn dùng chân hằn học dẫm nát một cây nấm
dại mới nhú. Chút phẫn nộ mới xuất hiện đó của Alawn khi thấy người
khác tiếp cận tôi đã giúp tôi cuối cùng tìm lại được một chút hình
bóng của Alawn hồi nhỏ.
Đó Đều Alawn, anh vẫn còn để ý tới em, có đúng không?
Đôi khi, có một vài chú thỏ hoang nhảy qua, An Lương thường kéo tay
tôi, chỉ cho tôi xem. Sau đó tôi quay đầu lại nhìn Alawn, chắc chắn
có thể nhìn thấy cậu ấy vừa quay mặt đi.
Cậu ấy vẫn không nói với tôi một lời nào.
Đến lưng chừng núi, chúng tôi nghỉ ngơi ăn trưa bên một dòng suối
nhỏ.
Xung quanh Alawn luôn có vài cô bạn gái túc trực, ngay cả thầy giáo
cũng bị cậu ấy lôi cuốn theo. Mọi người ai nấy đều hứng khởi nghe
Alawn kể chuyện về trường Đại học B. Cậu ấy nhắc tới cô bạn gái của
mình, họ quen nhau ở trường Đại học B, nói rằng cô ấy rất hiền hậu,
rất thuần khiết. Một bạn nam cởi mở hỏi rằng, cô ấy có phải là
trinh nữ không. Alawn trả lời bằng một giọng rất to rằng điều đó là
đương nhiên. Đám con trai liền nhao nhao lên, đám con gái còn ngại
vì có mặt của thầy giáo ở đó, im lặng e thẹn. Tôi biết, cậu ấy nói
là để cho tôi nghe. Bởi vì tôi là một cô gái không biết xấu hổ,
mười tám tuổi đã ra ngoài thuê khách sạn nghỉ qua đêm cùng đàn ông.
Mà đó lại là điều Alawn không thể nào chấp nhận được.
Chạm đến những chuyện đau lòng, tôi thấy có phần khó chịu. Tôi đứng
dậy, muốn đi dạo loanh quanh một mình. An Lương đang ngồi nói
chuyện với mấy cậu bạn trai, thấy tôi đứng lên, liền chạy theo tôi.
Tôi nói, để mình tôi đi loanh quanh một lát.
An Lương vốn không cảm thấy yên tâm, nhưng biết tính cách của tôi,
đành phải gật đầu, dặn dò tôi đừng đi xa quá.
Tôi chỉ là muốn đi xa bọn họ một chút. Giây phút ấy, tôi muốn rời
xa tất cả mọi người.
Tôi mơ hồ suy nghĩ về một vài sự việc, những việc trước đây tôi rất
sợ phải nhớ đến nhưng chúng lại chợt hiện về trong đầu. Tôi càng đi
càng xa, đợi đến khi tôi bình tâm trở lại, xung quanh đã không còn
nghe thấy tiếng của bọn họ nữa rồi.
Chọn cho mình một thảm cỏ, tôi lặng lẽ ngồi xuống. Trên đầu là tầng
tầng lớp lớp lá xanh lá vàng, giữa tán lá còn có một khoảng trời
xanh nho nhỏ. Một chú chim lạ lảnh lót hót tiếng ngắn tiếng dài.
Bên cạnh tôi có một bụi hoa, những bông hoa có nhụy màu tím nhạt,
nở giữa đống lá rụng lả lơi. Tiếng suối chảy trong trẻo mà sinh
động, dường như đang ca hát xung quanh người tôi. Tôi nhắm mắt lại,
cầu mong cảnh tưởng tươi đẹp nguyên thủy nhất này có thể giúp linh
hồn đang xáo trộn của mình được tĩnh lặng lại. Nhưng vẫn không
được, cho dù tôi có nỗ lực đến mấy, trước mắt tôi, trong đầu tôi,
nơi đâu cũng đầy ắp hình bóng của cậu ấy.
Đồ Đểu Alawn! Những lỗi lầm của cậu ấy đối