
gì trước sự kích động đó,
không còn nóng nảy bộp chộp như thời niên thiếu nữa. Cậu ấy chỉ
nghiêm sắc mặt lại và nói với lớp trưởng, "Có thật là được phép đem
theo không? Bạn gái tớ cứ nằng nặc đòi được đi cùng, tớ cứ nghĩ là
không ai đem theo người thân cả, vì vậy không cho cô ấy đi theo.
Nhưng đã có người mở ra tiền lệ rồi mà! Tớ bảo tài xế đưa cô ấy tới
nhé?".
Lớp trường đồng ý. Khi nói lời đó, không hiểu vì sao Alawn lại nhìn
về phía tôi.
Alawn gọi điện thoại cho tài xế riêng của gia đình, bảo tài xế đưa
một cô gái tên là Đình Đình đến thẳng khu nghỉ dưỡng ở trên đỉnh
núi...
Tôi quay người lại, nói chuyện với An Lương, An Lương hỏi tôi, hôm
nay thời tiết rất đẹp, có cho mấy chú rùa Ba Tư ra ngoài tắm nắng
không. Tôi trả lời, đúng rồi, sớm biết thế này thì mặc thêm ít quần
áo. An Lương lại hỏi tôi sáng nay đã ăn gì, chốc nữa leo núi sẽ rất
tốn sức, rất mau đói. Tôi trả lời quên không mang ô, bố tôi nói
chắc trời sẽ không mưa.
Nhận thức được sự mất tập trung của mình, tôi vẫn luống cuống đến
nỗi không biết phải che giấu như thế nào. Chỉ đành lảng tránh ánh
nhìn từ đôi mắt lá răm tinh tường của An Lương.
Tôi hướng ánh mắt bất lức của mình về phía ngọn núi to lớn trước
mặt. Tháng tư rồi, đã không còn lạnh nữa. Hôm nay mặc dù trời
thoáng đãng nhưng mặt trời vẫn chần chừ chưa chịu ló dạng, cứ ẩn
nấp mãi trong mấy tầng mây kia, chỉ chiếu rọi cho những đám mây ấy
trở nên trong sáng. Ngọn núi hùng vĩ sừng sững ngay trước mắt,
không thể nhìn rõ được dòng suối chảy lững lờ bên trong, không thể
nhìn rõ được trăm hoa đang thi nhau khoe sắc, không thể nhìn rõ
được bầy chim và những con thú nhỏ. Chỉ là một ngón núi xanh lạnh
lẽo, bị phủ kín bởi những cây tùng dày đặc khoe những tán lá như
cái kim nhọn hoắt, lộ rõ vẻ thần bí và uy nghiêm, không thể xâm
phạm.
An Lương đau lòng liếc nhìn tôi, đưa tay ra nắm lấy tay tôi. Tôi
lại hoảng loạn từ chối.
Giờ phút này, trái tim tôi thực sự đã bị từ "bạn gái" của Alawn làm
chấn động đến rụng rời tan nát. Yếu ớt đến mức không thể chịu nổi
một đòn như tôi lúc này, rất cần có người an ủi, vỗ về. Nhưng tôi
thà để trái tim tan vỡ rồi chết đi, cũng không muốn Alawn nhìn thấy
thân thể tôi bị người đàn ông khác chạm vào. Dù rằng lúc nào đây,
Alwn dường như không hề để ý tới sự tồn tại của tôi.
Bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh
Tham dự lần họp lớp này có tất cả hai mươi chín người, thêm thầy
giáo chủ nhiệm lớp hồi đó nữa thành ba mươi người, Thời phổ thông
trung học là ba năm chúng tôi giành nhiều sức lực nhất trong đời để
tranh đua, vì vậy cũng là ba năm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của
mỗi người. Sau này, thi thoảng trong một vài giấc mơ nào đó, chúng
tôi lại mơ thấy mình vẫn đang đi thi, vẫn đang hồi hộp lo lắng, vẫn
đang học lớp Mười hai.
Mọi người ai nấy đều rất trân trọng tình cảm thời phổ thông, vừa
leo núi vừa nhiệt tình nhớ lại những kỷ niệm đã qua.
Bọn họ bắt đầu thảo luận xem ai ít thay đổi, ai thay đổi nhiều hơn.
Nói rằng An Lương chẳng hề thay đổi, vẫn khôi ngô tuấn tú, áo quần
bảnh bao như xưa. Nói Alawn thay đổi rồi, trở nên đàn ông hơn. Sau
đó, mọi người đồng loạt cho rằng, người thay đổi nhiều nhất chính
là tôi, nói tôi ngày xưa hay điên loạn, hay cười đùa như thế nào,
bây giờ lại trở nên trầm ngâm ít nói rồi. Tôi đáp lại với một vẻ
mặt không chút biểu cảm, thế ư.
Khi nói những lời đó, tôi đưa mắt liếc nhìn Alawn một cái, cậu ấy
đang đưa tay lên trán che ánh nắng, mắt nhìn về phía đỉnh núi, phải
chăng đang nhìn về hướng có bạn gái của cậu ấy.
Thi thoảng có người lại đem chuyện đồn thổi về tôi và Alawn ngày
xưa ra để nói, Alawn đều nghiêm nét mặt lại ngăn cản: "Đừng đem
những chuyện từ hồi trẻ con chưa biết gì ra làm trò đùa nữa! An
Lương người ta đang ở đây đấy! An Lương mới chính là mối tình đầu
của Lạc Lạc Tô cơ mà!".
Cậu ấy đã đem tất cả những gì từng có giữa chúng tôi hồi đó, gói
gọn trong những từ: trẻ con chưa biết gì. Tôi chỉ cảm thấy khóe mắt
càng ngày càng cay, mượn cớ trời nắng, che mặt lại hướng lên trên
trời chớp chớp mắt.
Alawn vẫn là người hoạt bát nhanh nhẹn. Cậu ấy đeo ba lô giúp thầy
chủ nhiệm, giúp những bạn gái nhát gan phủi sạch đám sâu bọ trên
người, nói cười với người bạn đã từng ngồi cùng bàn với tôi, hồi
tưởng lại những kỉ niệm thú vị khi chơi bóng đá với An Lương. Với
bất kì ai, cậu ấy đều nói cười vui vẻ, chỉ trừ một mình tôi.
Cậu ấy chỉ không hề nói gì với riêng tôi, một câu thôi cũng chưa
từng nói. Dường như hôm nay tôi không đến, dường như tôi là một
người không tồn tại. Đương nhiên, tôi cũng không chủ động tìm cậu
ấy để nói chuyện. Mọi người dường như bắt đầu đoán ra giữa tôi và
Alawn đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy đã thầm hiểu ý nhau, không lôi
chúng tôi làm chủ đề bàn luận nữa.
Tôi không thể leo núi một cách thản nhiên vô tư như không có chuyện
gì xảy ra được, bởi vì người đàn ông khiến tôi quên ăn quên ngủ bao
nhiêu năm qua, đang hiện diện ở đây.
Cậu ấy đang hiện diện ở đây.
Đồ Đểu Alawn, anh đang tránh em, là bởi vì trong lòng anh còn có
em, đúng k