
tia tử ngoại từ
phía mặt trời quá mạnh.
Đang lúc vẩn vơ suy nghĩ, Duyệt Duyệt đi tới, vỗ vỗ vào vai tôi:
“Lạc Lạc, không ngờ bạn trai của cậu đẹp trai như vậy khiến người
khác cảm động quá, cậu xem, bọn cậu thật là ồn ào náo đống!”
Lúc bấy giờ tôi mới chú ý tới những ánh mắt hoặc là trực điện
thoại, hoặc là lén lút nhìn trộm từ bốn phía xung quanh, tôi vội
vàng gỡ tay Alawn ra.
“Chẳng phải là bạn trai gì đâu!” Mặc dù Alawn vừa cao vừa đẹp trai,
rất có thể thỏa mãn lòng ham hư vinh của tôi, nhưng trước sự trong
sáng của bản thân, tôi vẫn giải thích theo thói quen.
Lần này Alawn lại chẳng chịu đứng yên, vội vàng nhảy ra, chỉ vào
Duyệt Duyệt mà hét toáng lên: “Oa, trường cậu có nhiều con gái xinh
quá!”
Tôi giới thiệu với Duyệt Duyệt: “Cậu ấy là bạn thân của tớ, bọn tớ
chơi với nhau từ hồi để chỏm tới giờ. Cậu ấy tên là Alawn.” Sau đó
lại quay sang nói với Alawn, “ Cậu đừng làm chị em của tớ sợ đấy,
cậu ấy tên là Duyệt Duyệt, là khoa khôi của lớp tớ đấy!”, rồi lại
dùng tay hích hích vào người Alawn, lời nói đầy hàm ý, “Cậu ấy đang
cô đơn đấy! Trâu ta ăn cỏ đồng ta, tớ sẽ giúp cậu trông nom cậu ấy
cẩn thận”.
Alawn không nói gì, lườm tôi một cái, ánh mắt rất lạ.
Duyệt Duyệt nói thêm vài câu rồi đi luôn.
Tôi hỏi Alawn bao giờ quay lại trường học, cậu ấy nói là chuyến bay
buổi tối.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, “Cái gì! Cậu coi máy bay như là xe taxi thế
à?”
“Ngày mai tớ vẫn phải lên lớn.” Alawn nói.
“Vậy cậu chạy về đây làm gì?”
“Xem cậu đã lùn đi chưa mà!”
“Có nói không hả!” Tôi làm điệu bộ sắp cù vào nách cậu ấy.
Alawn từ nhỏ đã sợ nhất điều đó, hễ dọa cù là cậu ấy lập tức đầu
hàng. Quả nhiên, cậu ấy vội vàng nói: “Đừng, đừng, tớ nói. Cậu quên
hôm nay là ngày gì rồi à?”
“Ngày gì?” Tôi hỏi, khuôn mặt ngơ ngác khó hiểu.
“Ngốc nghếch! Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của cậu mà!”
Cậu ấy gõ mạnh lên đầu tôi một cái. Tôi có chút cảm động. Tôi vốn
là một cô gái hăm hở hở, không hay để ý nhiều đến chuyện vụn vặt,
trước giờ thường không nhớ nổi ngày sinh nhật hay những ngày kỷ
niệm. Không nhớ nổi ngày sinh của mình, đương nhiên, sinh nhật của
Alawn tôi cũng không nhớ. Hàng năm, cứ đến sinh nhật là cậu ấy lại
nhắc giúp tôi, không những thế còn tổ chức lần lượt từ lịch dương
sang lịch âm, còn chuẩn xác hơn cả bố mẹ tôi.
Quả nhiên là người anh em thân thiết. Nhưng tôi lại không muốn cậu
ấy thấy sự cảm động thâm tâm mình nên thản nhiên nói: “Muốn tặng
quà cho tớ thì chỉ cần giử là được rồi, có cần thiết phải đích thân
vượt ngàn dặm xa xôi để mang quà đến không? Thôi được, lấy ra xem
nào, quà đâu.” Sau đó chìa hai bàn tay ra.
“Quà gì chứ. Tớ về đây rồi còn không phải là món quà to nhất hay
sao hả! Nụ hôn đầu đời cũng bị cậu cướp đi rồi còn đòi gì nữa?
Chẳng lẽ nhất định bắt tớ phải hiến thân mới được à? Sao cậu cứ
được voi đòi tiên thế hả?” Alawn cười láu cá.
Tôi vừa nghe cậu ấy nhắc lại chuyện cũ, ngượng ngùng đến phẫn nộ,
chạy theo cậu ấy mà đuổi đánh.
Lại là cảnh tượng đó, tôi hổn hà hổn hển chạy đuổi phía sau, cậu ấy
co giò chạy nhanh phía trước. Cảnh tượng đó, từ nhỏ đến lớn, chúng
tôi đã diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng lần này
không giống như vậy. Bầu trời trong xanh, những tán lá trên cây hoa
quế xanh non mơn mởn, mặt trời xuyên qua kẽ lá tạo thành những chấm
tròn, gió khẽ thổi bên tai, mùi hương thanh khiết của hoa quế phảng
phất ngay trước mũi. Alawn chạy giật lùi mà tôi không thể đuổi kịp.
Cậu ấy liền cười nhạo tôi chạy chậm, liền bị tôi mắng. Tôi cười,
cậu ấy cũng đang cười. Cậu ấy bắt đầu đứng sững lại, tôi không kịp
dừng bước, đâm sầm cào ngực cậu ấy, thật rắn chắc, sống mũi còn có
cảm giác đau đau.
Alawn đứng dưới mặt trời tháng Mười, cao lớn hiên ngang, mũ lưỡi
trai trắng đội lệch, mớ tóc lòa xòa mầu lâu tắm đẫm ánh nắng, viên
kim cương trên xuyên tai vẫn tỏa sáng lấp lánh. Tôi bỗng phát hiện
ra rằng, chỉ sau một đêm, cậu bé con thò lò mũi xanh vẫn theo đuôi
tôi ngày xưa ấy nay đã trở thành rồi.
Sau đó, rôi lại thể hiện nỗi thẹn thùng của một người con gái. Tôi
cũng cảm giác bẽn lẽn mẫn cảm của mình.
Alawn ngược lại chẳng có tâm sự gì, mời tôi đến nhà cậu ấy tổ chức
sinh nhật.
Phản ứng đầu tiên của tôi là: “Leo có đi không?”.
Alawn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, lộ ra vẻ trầm tư mà tôi không
thể hiểu được. Nhưng chỉ trong chốc lát mọi thứ trở về trạng thái
bình thường, cậu ấy vỗ vai tôi nói: “Trước đây không nhận ra, thì
ra cậu là đồ háo sắc đấy! Đúng là con gái lớn lên thay đổi nhiều
quá, dễ dàng tình xuân dập dềnh thế hay sao? Tớ thay cậu mời anh ấy
rồi, yên tâm nhé! Người anh em này chu đáo đấy chứ! Bỏ tiền bỏ dức,
lại còn phải hiến thêm cả mỹ nam nữa.”
Tôi cười hì hì, lại hỏi thêm một câu nữa: “ Cậu thật sự không cảm
thấy rằng anh ấy thích tớ sao? Vậy tại sao anh ấy lại gọi tớ là
tiểu Lạc Lạc?”.
Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi không ngờ rằng Leo có ý với mình và đã đem
thắc mắc này nói với Alawn, nhờ cậu ấy tham mưu. Dù rằng, không
ngoài dự đoán, Alawn thường trợn mắt lên, gõ gõ vào trán tôi và
không hề khách k