80s toys - Atari. I still have
Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322022

Bình chọn: 9.00/10/202 lượt.

cười có chút chế

giều, đang đứng trong bóng râm, gân cổ lên gọi tôi.

Tôi lập tức bật dậy, lao ra cửa sổ hét toáng lên. “Cậu ngậm miệng

lại cho tớ! Đứng đó, không được động đậy!”.

Cậu ấy đập hai gót chân vào nhau, “Dạ!”

Tôi dường như đã bay xuống dưới tầng. Vừa xuống tới dưới tầng một

đã nhìn thấy cái bóng dáng lôi thôi lệch thếch đang rướn cặp lông

mày rộng, đững dưới sân ký túc nữ. Cho dù bao nhiêu năm trôi qua,

cho dù những câu chuyện cũ gắn liền với tuổi thanh xuân đã phai

nhạt như thế nào trong ký túc của tôi, nhưng chỉ cần nhớ tới thời

gian học đại học, cảnh tượng Alawn đứng dưới sân ký túc xá réo gọi

tên tôi vẫn hiện lên một cách vô cùng sinh động mà mãnh liệt trong

tâm trí tôi. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá của cây hoa quế, rọi xuống

khuôn mặt cảu cậu ấy. Tất cả đều sáng tỏ như vậy. Cảm ơn Alawn, cảm

ơn vì đã khắc họa một dấu ấn sinh động vào mối tâm tình thời niên

thiếu đầy tươi đẹp và trong sáng của tôi. Hình ảnh cậu ấy đứng

trong những tia năng chói lọi, mỉm cười vẫy tay ấy sẽ mãi mãi ghi

sâu trong sâu thẳm tâm hồn tôi, xa tắm nhưng lại gần ngay trước

mắt.

“Đồ điểu!” Tôi hét gọi cậu ấy.

“Có ta đây!” Cậu ấy cũng hét gọi tôi, “Phù thủy Gà Mên!”.

Sau đó, cậu ấy dang rộng hai tay về phía tôi, tôi không hề do dự sà

vào lòng cậu ấy, thắm thiết ôm chặt lấy.

Đây là lần thứ N chúng tôi ôm nhau trong đời rồi chăng. Không chút

sắc thái tình cảm nam nữ, không chút làm bộ, không chút kỳ

cục.

“Ở trường này có người mua đồ ăn sáng cho cậu không?” Cậu ấy thì

thầm hỏi.

“Không.”

“Ờ trường này có người giúp cậu mang cặp sách không?”

“Không.”

“Ở trườn này có người tranh chỗ ở nhà ăn cho cậu không?”

“Không.”

“Ở trường này có người làm bài tập giúp cậu không?”

“Không.”

“Ở trường này có người giúp cậu dọn dẹp không?”

“Không.”

Cậu ấy nói một câu, tôi trả lời một câu. Thái độ của một cậu ấy rất

nghiêm túc, tôi cũng đứng đắn không kém. Sau đó! Tôi òa lên khóc.

Bấy giờ mới phát hiện ra rằng, hóa ra, tôi đã coi thường vô số

những việc mà cậu ấy làm cho tôi, vậy mà tôi đã coi cảm giác được

ưu đãi đó giống như không khí và cảm thấy đó là chuyện đương nhiên,

vậy mà một người vô tâm vô tính như tôi lại chẳng có chút cảm kích

nào cả.

Tôi bấy giờ mới hiểu ra rằng, tại sao tôi không quen được cuộc sống

ở trường đại học. Hóa ra, bên cạnh tôi không còn Alawn nữa.

“ Cậu khóc cái gì chứ!” Alawn vẫn giống như ngày bé, chẳng sợ trời

chẳng sợ đất nhưng hễ nhìn thấy tôi khóc là chân tay luống cuống

hết cả lên, vụng về kéo vạt áo lên lau nước mắt nước mũi cho tôi,

“Hay là có ai bắt nạt cậu! Cứ nói cho tớ biết, tớ sẽ xử lý giúp

cậu!” Không gian trong trường đại học C rất trống trải, gió thu ở

trường đại học C rất to, gió thổi khiến áo của Alawn bay phần phật.

Đột nhiên trong lòng tôi, hình ảnh của cậu ấy bỗng trở lên đội trời

đạp đất. Alawn đứng trong gió, lớn tiếng bênh vực cho tôi.

Tôi nghe giọng của Alawn giờ đã mang chút khẩu âm của Bắc Kinh, tự

cảm thấy buồn cười. Nhưng giờ này, cậu ấy đang ra đang phải lên lớp

ở Bắc Kinh xa xôi chứ, sao lại bay về trường của tôi, đứng giúp tôi

lau nước mắt thế này, vậy là tôi liền hỏi: “Cậu bị đuổi khỏi Đại

học B rồi ư?”.

“Không! Chỉ là về xem xem.” Cậu ấy nói.

“Xem cái gì.”

“Xem… xem cậu có phải là đã lùn đi rồi không.” Cậu ấy cười, khua

tay miêu tả chiều cao của tôi.

Tôi lườm cậu ấy một cái, chu môi lên.

Mây trắng bồng bềnh như hoa bông, gió thổi khiến chúng tan tác

bay.

Hồi học cấp ba, khi phần nam tính trong con người cậu ấy bắt đầu

phát dục, chiều cao của Alawn tăng đột biến. Cậu ấu liền thích trên

chọc tôi, nói tôi càng lớn càng lùn. Khi mới rời cuộc sống học sinh

trung học vài tháng, bỗng nhiên cảm thấy mộng ảo như đám mây xa

nhất nơi chân trời kia. Hồi đó thật ngây thơm, thật ngốc nghếch

biết bao. Tự cho rằng giờ đây mình đã thành người lớn rồi.

“Sao không gọi điện cho tớ?” Cậu ấy giả vờ nghiêm túc hỏi.

“Không muốn gọi!” Tôi bĩu môi nói.

“ Chẳng có ai cả.”

“Tại sao không trả lời thư của tớ?”

“Quê mùa! Vô vị!” Tôi lườm cậu ấy một cái, cảm thấy những bức rhư

lời lẽ như văn nói, đều đặn hai ba ngày một bức của cậu ấy thật vô

nghĩa.

Tôi bỗng cảm thấy kiểu đối thoại này có chút ấm áp mơ hồ, giống như

tâm sự của đôi tình nhân lâu ngày gặp lại. Vậy là, tôi có ý đấm

mạnh cậu ấy một cái, hỏi: “Tên tiểu tử này rốt cuộc là đã xin phép

nghỉ chưa hả?”

“Quên rồi.” Cậu ấy nói một cách hờ hững. Thấy tôi cuống quýt lo

lắng mới vội vàng giả thích, “Yên tâm đi, thầy giáo rất quý tớ, nói

tớ là rường cột to lớn của tổ quốc, không dễ dàng khai trừ tớ

đâu.”.

Trong cùng một thời gian, những điều tôi muốn nói quá nhiều, những

việc phát sinh cần khai báo với cậu ấy càng lớn, nhưng tôi lại

không thể mở lời, không biết bắt đầu từ đâu. Vừa hay cậu ấy cũng

không nói gì. Tôi ngước lên nhìn Alawn một chút, chợt bắt gặp đôi

mắt trong sáng mà quen thuộc. Đôi mắt ấy còn lấp lánh hơn cả viên

kim cương trên khuyên tai của cậu ấy.

Thật mơ hồ khó hiểu, tôi lại bắt đầu cảm thấy hồi hộp! Trong lòng

cảm thấy khó lý giải, cho rằng đỏ mặt lên là do