
a.
Người đàn ông đó sau khi
cầm được tiền của mẹ thì cao chạy xa bay, không còn xuất hiện thêm bất cứ một
lần nào nữa, cứ như thế ông ta đã chết rồi vậy.
Từ đó, tính khí của mẹ
tôi thay đổi hẳn. Có thể cũng có liên quan đến độ tuổi của mẹ tôi. Mẹ tôi cứ
hai, ba ngày lại mắng tôi, đánh tôi, dạy dỗ tôi. Tôi làm cái gì mẹ cũng không
thấy vừa lòng. Tôi nói cái gì cũng sai. Dường như mẹ đã trút tất cả những oán
hận của cuộc đời mình vào tôi vậy.
Từ năm tôi mười hai tuổi
đến năm tôi mười tám tuổi, mối quan hệ của hai mẹ con tôi tồi tệ đến mức nào,
viết đến đây tôi thấy tay mình đang run rẩy. Tôi không biết mình phải bắt đầu
từ đâu. Qủa thực là quá nhiều, nhiều đến nỗi tôi cảm thấy mình đã trơ lì. Thậm
chí tôi còn cho rằng chịu khổ, chịu mắng chửi, chịu đánh đập là lẽ thường của
cuộc sống.
Sau sự ra đi của bố tôi
và người đàn ông học Đồng kia, mẹ tôi rất hay nói câu: Tao không biết đời tao
đã làm nên cái nghiệp chướng gì mà tao lại đẻ ra một đứa con gái như mày! Nếu
biết trước mày sẽ như thế này thì ngay từ lúc sinh mày ra, tao đã vứt mày xuống
sông cho chết sặc rồi.
Hồi đầu nghe mẹ nói câu
này, tôi thường sợ hãi trốn vào góc phòng, lén nhìn mẹ. Đã thế mẹ còn mắng
không cho tôi được khóc, tôi mà khóc là mẹ sẽ bị bịt miệng tôi lại cho chết
ngạt.
Nhưng về sau, lúc tôi dủ
dũng cảm để phản bác lại, mỗi lần mẹ nói câu này, tôi thường nói: “Con cũng
không biết con đã làm nên cái nghiệp chướng gì mà kiếp này con lại gặp phải
người mẹ như mẹ. Tốt nhất là chúng ta trả hết nợ nần nhau trong kiếp này để
kiếp sau không ai phải gặp ai nữa.”
Cho đến bây giờ tôi vẫn
không hiểu tại sao mẹ lại hay nói với tôi những lời cay độc như thế. Tôi có gì
không tốt cơ chứ? Tôi chưa bao giờ để mẹ tôi phải mất mặt. Ở trường, tôi luôn
xếp thứ nhất. Tan học, tôi ngoan ngoãn về nhà, chẳng bao giờ dám đi chơi lang
thang, chẳng bao giờ giao du với đám bạn bè mải chơi. Luôn rất tự giác giúp mẹ
nấu cơm, quét dọn nhà cửa, làm theo đúng những gì mẹ dặn, gấp tất cả quần áo để
vào trong tủ, gọn gàng và đẹp như quần áo gấp bày ngoài cửa hàng. Không chửi
nhau, không đánh nhau, không bỏ học, không ăn chơi. Luôn làm cho mẹ tôi cảm
thấy tự hào trong các buổi họp phụ huynh. Vậy thì mẹ tôi còn muốn gì nữa chứ?
Sau khi lên đại học, tôi
có gặp lại một đứa bạn học cùng cấp II, chào hỏi nhau xong, câu đầu tiên nó hỏi
tôi là: “Bây giờ cậu và mẹ cậu thế nào rồi? Tớ nhớ ngày xưa có lần đến nhà tìm
cậu, nhìn thấy cậu đang quỳ dưới đất còn mẹ cậu cầm chiếc khăn mặt đánh cậu.”
Câu nói của nó làm tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Tôi không muốn gặp lại nó thêm
một lần nào nữa vì nó đã từng nhìn thấy và ghi nhớ sự nhục nhã của tôi.
Có những nối đau trong
đời mãi mãi không quên được bởi vì nỗi đau đó đã để lại cho chúng ta một vết
sẹo không tài nào xoá nổi.
Lên đại học, có lần đi
tắm ở phòng tắm chung trong kí túc xá, mọi người trong phòng nhìn thấy vết sẹo
màu trắng dài ở đùi đều hỏi tôi về gốc tích của nó. Tôi kể qua loa với họ rằng,
hồi trước tôi rất béo, sau đó giảm cân quá nhanh nên da nó bị thế. Vừa giải
thích tôi vừa ngửa mặt lên để cho hai hàng nước mắt hoà cũng với dòng nước đang
phun ra từ chiếc vòi hao sen trên đầu và trôi xuống. Tôi phải nói thế nào đây?
Làm sao mà tôi có thể mở miệng ra để nói đúng sự thực được chứ? Chẳng nhẽ tôi
lại nói rằng vết sẹo đó là vết tích trước đây mẹ tớ đánh đòn bằng roi trúc đấy?
Nếu trả lời vậy, chắc chắn bọn nó sẽ lại hỏi tôi là sao mà bị đánh, tôi đã làm
sai điều gì để mà bị đánh đến nối như vậy. Nhưng lý do thực sự thì sao? Lần đó
chẳng qua tôi chỉ lỡ tay làm vỡ một chiếc lọ hoa ở nhà. Mẹ tôi thấy vậy vô cùng
xót xa. Lúc đó chắc mẹ tôi chẳng thể nghĩ được là việc dùng roi để đánh một đứa
trẻ có thể làm tổn thương nó như thế nào.
…..
Kí ức tuổi thơ tôi đầy ắp
những điều không mấy vui vẻ. Tôi cảm thấy vô cùng tự hào vì mình đã có đủ sự
kiên cường để trải qua tất cả những điều đó, và vô cùng kiêu ngạo ngẩng cao đầu
vì trong hoàn cảnh như thế mà tôi vẫn luôn là học sinh đứng đầu lớp. Đỉều này
cũng phải nên cảm tạ mẹ tôi. Bởi vì từ năm tôi vào lớp Một, tất cả những bài
kiểm tra sau khi được trả đều phải mang về nhà cho mẹ xem và đều phải có chữ kí
chứng nhận của cha mẹ. Nếu như tôi được 99 điểm thì mẹ tôi sẽ ngay lập tức lấy
roi đánh vào lòng bàn tay tôi một cái, 98 điểm thì bị đánh hai cái… Và cứ thế,
việc bị đánh của tôi hình thành một công thức là:
100 - số điểm đạt được = số roi bị đánh
Điểm kiểm tra không tốt,
ngoài việc bị đánh còn phải chịu đựng những câu nói mỉa mai, châm biếm của mẹ
tôi. Có một lần bài kiểm tra văn của tôi đã viết nhầm tên câu chuyện Điền Kị đua
ngựa thành Điền thất đua
ngựavà vì lỗi đó, tôi đã bị trừ 2 điểm, bị
đánh hai roi. Nhưng như thế không phải đã xong. Mỗi lần trên tivi phát quảng
cáo về kem đánh răng “Điền thất”, mẹ tôi lại quay sang tôi mà bảo: “Nhại con
đấy! Điền thất! Nhại con đấy!” Mẹ còn mua kem đánh răng nhãn hiệu đó về để tôi
dùng, nhìn thấy hằng ngày. Mục đích chính là để tôi sẽ vĩnh viễn không b