
vừa nói.
“Trông giống một đôi thế
thôi chứ trên thực tế tớ chỉ là bạn bình thường của anh ấy, không phải như
người yêu đâu.” Tôi nói.
“Mối quan hệ giữa hai
người vẫn chưa là yêu nhau thế thì giới hạn giữa bạn và yêu là ở đâu?” Tếu Ảnh
tò mò hỏi .
“Ranh giới chuẩn mực là
việc kiss. Nhưng tớ với anh ấy đến nắm tay còn chưa nữa là...” Tôi nói ra cách
nghĩ của mình.
Có một lần Lương Triết
mời tôi đi xem phim. Nghe các bạn cùng lớp nói rạp chiếu phim là nới đặc biệt
để nâng cao mối quan hệ. Hai người lúc đi vào rạp thì ai đi đường nấy, nhưng
lúc ra thì nắm chặt tay.
Tôi vô cùng tò mò việc
hai người không thân thiết nhau lắm thì có thể làm gì ở cái rạp chiếu phim cơ
chứ! Vì thế cho dù là một cuộc hẹn nhạy cảm nhưng tôi vẫn nhận lời mời của
Lương Triết .
Tôi nhớ là bộ phim hôm đó
có tựa đề: Anh
yêu em , bộ phim rất hay, tôi chăm chú
xem từ đầu đến cuối. Lần đầu tiên khi hai nhân vật Từ Dĩnh Lôi và Đông Đại cãi
nhau, Lương Triết nói: “Nếu em là người yêu của anh, anh đảm bảo sẽ không bao
giờ cãi nhau với em.” Anh vừa nói vừa đặt tay trái lên vai phải của tôi.
“Anh cãi không lại với em
đâu.” Nói xong tôi lấy tay che miệng cười, và chuồn người ra khỏi tay anh.
Trong bụng thầm nghĩ: Xem ra chị em nói đúng thật. Đợi xem tý nữa Lương Triết
còn làm gì nữa nào. Đợi xem nào ...
Tôi quay sang nhìn anh,
màn hình thay đổi liên tục khiến khuôn mặt Lương Triết trông thật lạ lẫm .
Lương Triết phát hiện tôi
đang nhìn anh, liền ghé sát lại gần tôi hỏi : “Em đang nhìn gì thế? “
“Trông anh đẹp trai mà.”
Tôi trêu anh. (Chú ý: là tôi trêu anh chứ không phải muốn khiêu khích)
Anh bóp mũi tôi, tôi
không né, chỉ cười. Hành động như làm với một đứa trẻ con này tôi rất thích,
như được quay về với tuổi thơ, chúng tôi là những đứa trẻ ngây thơ.
Lương Triết thấy tôi
không né tránh lại đưa mặt tiến lại gần, tôi vội nhoài người ra đằng sau. Trong
bóng tối của rạp chiếu phim, tôi nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ niềm vui của anh tắt
lịm. Thấy ánh mắt thất vọng của anh tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy không nỡ làm anh tổn thương. Trong lòng tôi tự nhủ: Lương
Triết, nếu anh đưa em đi xem một bộ phim nghệ thuật tẻ nhạt thì nhất định em sẽ
ngủ gật. Em mà ngủ thì anh muốn làm gì cũng được. Nhẹ nhàng cầm tay em, chỉ cần
không quá mạnh thì em sẽ không cảm nhận được. Có trách thì trách anh đã chọn
nhầm phim.
Đang chìm trong ý nghĩ đó
thì Lương Triết bỗng nắm chặt tay tôi vào lòng bàn tay anh. Tôi giật mình muốn
vùng tay ra nhưng càng vùng thì anh càng nắm chặt. Lúc đó, tôi đã dùng hết sức
rút tay mình ra, và trong lúc không cố tình đã vung tay tát anh một cái.
Đúng là chuyện bé xé ra
to, anh chỉ muốn nắm tay tôi thôi, vậy mà bị tôi cho ăn một cái tát đau điếng,
hơn nữa lại do tôi tình nguyện đi cùng anh đến rạp chiếu phim tối tăm này.
Chỉ vì tôi thì tò mò còn
anh lại nghĩ đó là dấu hiệu cho việc tiến triển trong mối quan hệ của chúng
rôi.
Bởi vì tôi luôn nghi ngờ
anh chỉ muốn đùa giỡn với tình cảm của tôi nên tôi càng tăng thêm tính trò chơi
cho mối quan hệ này.
Trên thế giới này không
có bất kì ai có thể ép buộc tôi làm bất cứ việc gì. Chỉ cần tôi không đồng ý
thì sẽ quyết không bao giờ thỏa hiệp, cho dù chỉ là một cái nắm tay. Trong thế
giới của tình yêu, tôi thích cảm giác mình chiếm thế thượng phong. Và tôi không
cho phép bất kì ai có quyền đùa giỡn với tình cảm của mình .
Tôi hạ thủ quá nặng tay.
Trong bóng tối tôi nhìn thấy nước mắt của Lương Triết như sắp trào ra. Anh đứng
dậy đi ra khỏi rạp. Tôi thấy mình hơi đuối lý nên cũng đứng dậy đi ra khỏi rạp
cùng anh.
Hai chúng tôi nối đuổi
nhau bước ra ngoài, một người đi trước, một người theo sau. Lương Triết đi rất
nhanh về phía trước, tôi ở đằng sau cũng cố đuổi theo. Tôi biết anh đang rất
giận.
Đuổi kịp anh, tôi nhìn
vào mắt anh và hỏi: “Có phải anh giận em rồi không?”
“Tại sao anh phải giận cơ
chứ?” Anh vẫn cố thủ không chịu chấp nhận vị trí hạ phong .
“Bởi vì, bởi vì
...” Tôi định nói, bởi vì anh không làm gì được em, nhưng nếu nói câu đó
ra thì chỉ khiến anh tức thêm nên tôi kìm lại.
Suốt dọc đường đi từ
quảng trường Hồng Sơn về trường chúng tôi không nói với nhau câu nào. Con đường
đến rạp phim vừa mưa, lúc chúng tôi ra khỏi thì mưa vừa tạnh, đi được nửa đường
thì bỗng nhiên có ngọn gió to. Người tôi gầy yếu, dường như không chịu nổi từng
đợt gió to thổi quá, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn bay thẳng lên trời
.
Lương Triết hậm hực đi
lên phía trước tôi .
Tôi bỗng thấy xót xa, tủi
thân vô cùng, nước mắt chỉ trực trào ra. Cứ cho là tôi vạn điều không tốt nhưng
nếu anh thực sự thích tôi thì cũng không nên bỏ mặc tôi, để tôi cảm thấy mình
thật đáng đời, nhẽ ra không có dự định yêu người ta thì thôi lại còn cứ bám
riết lấy không tha.
Một trận cuồng phong nữa
nổi lên, tôi thầm đếm: 10; 9,5; 9; 8,5; .... nếu như tôi đếm đến 1 Lương Triết
vẫn không quay đầu lại tìm tôi thì tôi sẽ bắt taxi về trường và sẽ vĩnh viễn không thèm để ý đến người con trai ích
kỉ, nhỏ nhen này nữa.Lúc đếm đến 5, Lương Triết quay đầu