
i với những người vô
liêm sỉ như bà thủ thư này thì cần phải có cách cao tay hơn để trị.
Tôi đưa ánh mắt cầu cứu
nhìn cậu con trai kia, cố gắng dùng ánh mắt để truyền tải thông điệp: Bạn ơi,
cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đã đến rồi.
Cậu con trai đó bước lại
gần chỗ chúng tôi, vô cùng chân thật nhìn thầy quản lý, thao thao bất tuyệt
nói: “Những người như cô thủ thư đấy thực sự đã làm xấu đi hình ảnh của thư
viện. Lúc em chuẩn bị trả sách, bạn gái này trông rất đáng thương. Bạn ấy chỉ
hỏi có vài câu thôi mà cô thủ thư đã mắng bạn ấy, dùng tay chỉ thắng vào mặt
bạn ấy. Em cũng nhìn không vừa mắt, nếu như thầy không đến thì em đang định gọi
110 để báo cảnh sát rồi.”
Tôi phối hợp tác chiến
bằng cách làm cho mắt ướt đẫm nước. Chỉ cần khóc là có thể khóc được ngay, mà
còn có thể khóc rất thảm thương, làm động lòng chắc ẩn của người con trai.
Thầy quản lý lập tức xin
lỗi chúng tôi, bà thủ thư định nói gì đó nhưng đã bị thầy quản lý gọi về phòng.
Thầy quản lý gọi một người khác đến đưa chúng tôi đi kiểm tra trong kho sách có
đúng là quyển đó đã trả hay không.
Không uổng công đấu tranh
đến cùng, sau một hồi tìm kiếm, tôi đã tìm thấy quyển sách Bốn năm phấn
hồng mà bà thủ thư béo ịch cứ leo lẻo
cái miệng nói là chắc chắn tôi
chưa trả. Cứ như là làm người chết trong quan tài sống lại, quyển sách tìm được
đã là bằng chứng xác thực cho cách thức làm việc tắc trách của bà thủ thư. Cuối
cùng tôi đã được một lần vênh váo mặt mày trước mấy bà thủ thư già ở thư viện.
Tôi như trút bỏ được gánh
nặng, xuống tầng một đến tủ gửi đồ lấy túi. Bỗng có người đập nhẹ vào vai tôi
từ phía sau ngoảnh lại nhìn thì ra là người anh hùng vừa cứu mỹ nhân lúc nãy.
Nhìn kĩ, anh ta có đôi mắt một mí và đôi môi mỏng, đúng kiểu con trai mà tôi
khá thích.
Anh ta đứng đó rồi nói
với tôi: “Xin chào người đẹp. Tôi muốn làm quen với bạn, có được không?”
“Ồ!”
“Tôi muốn biết số điện
thoại của bạn.”
“Ừ…m!”
“Sao bạn không nói gì
vậy?”
Tôi cười, có thể là anh
ta không biết, tôi không thích những anh chàng quá chủ động bởi vì sự tấn công
của những anh chàng đó làm tôi cảm thấy không được an toàn.
“Tôi đã biết bạn là Thuỷ
Tha Tha.” Anh ta nói tiếp.
Tôi vô cùng kinh ngạc
nhìn anh ta: “Làm sao mà bạn biết được?”
“Bạn nói cho tôi biết số điện thoại của bạn đi, tôi sẽ nói cho bạn biết
tại sao tôi lại biết tên bạn. Điều đó sẽ đem đến cho bạn một niềm vui, còn nếu
không bạn sẽ bị thiệt đó!” Anh ta nói với vẻ mặt đắc thắng.
Tôi rất muốn biết tại sao
anh ta lại biết tên tôi, vì thế đã đọc: “8888xxxx”
Không ngờ anh ta rút điện
thoại ra bấm số điện thoại phòng tôi, rồi lên tiếng hỏi: “Cho tôi gặp Thủy Tha
Tha.”
Anh ta muốn chứng thực số
điện thoại mà tôi vừa đọc.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy
hơi bực mình, có thể anh ta thấy biểu hiện của tôi ở thư viện nên cho rằng việc
nói dối đã trở thành một tính cách của tôi, nghĩ thế tôi quay người đi thẳng.
Anh ta kéo tay tôi lại:
“Thẻ thư viện của bạn này! Lúc nãy bạn đánh rơi, tôi nhặt cho bạn đấy!”
Lương Triết và Thuỷ Tha
Tha đã làm quen với nhau như vậy. Năm đó anh ta học năm thứ ba, khoa Thông tin
điện tử. Tôi là sinh viên năm thứ nhất.
Tôi hôm đó Lương Triết
gọi điện cho tôi. Bây giờ chẳng còn nhớ là chúng tôi đã nói những gì nữa rồi,
chỉ nhớ câu đầu tiên anh ta hỏi tôi là: “Em đã có người yêu chưa?”
Tôi do dự một lúc rồi hỏi
lại: “Anh hỏi điều đó làm gì?”
Bên kia đầu dây anh ta
cười nói: “Không có gì, em không muốn trả lời thì đừng nói.”
Tôi hỏi lại: “Anh có
người yêu chưa?”
“Anh có rất nhiều người
yêu, có điều đã ở thì quá khứ rồi.” Đầu dây bên kia anh ta cười có vẻ hơi phô.
Gặp phải thằng có tính
lăng nhăng rồi. Tôi nghĩ. Nhưng cũng tốt, có lẽ đây là một đối tượng tốt để tôi
đỡ cô đơn.
Khi đó, tôi không thích
Lương Triết nhưng cũng không ghét anh ta, chỉ có điều trong lòng có chút bất an
bởi vì tôi hiểu là mình đang không chịu an phận.
Một phần lí do của cảm
giác bất an là vì Hứa Lật Dương. Khi đó tôi vẫn còn đang yêu anh, yêu thực sự.
Tôi nhớ anh, hay ngắm ảnh anh, tối nào cũng ngồi đợi điện thoại của anh, viết
thư cho anh, gửi quà cho anh thậm chí đan áo len cho anh.
Một phần bất an nữa là
chính bản thân mình. Giữa tôi và Hứa Lật Dương hình như chỉ là một cảm giác mơ
hồ, có thể nghe thấy tiếng nói của bên kia đầu dây điện thoại nhưng lại không
thể hôn đôi môi của anh; có thể ngắm dáng vóc anh qua ảnh nhưng lại không thể
ôm lấy cơ thể anh.
Khi tình yêu đã không còn
có thể cảm nhận được, không còn có thể động chạm vào nhàu mà chỉ còn có thể
nhớ, thì tôi không biết rằng việc mở cánh cửa khác cho mình có thể bị gọi là
không chung thuỷ và phản bội hay không?
Tôi yêu bản thân nhiều
hơn yêu Hứa Lật Dương. Đó là lí do duy nhất. Tôi cô đơn. Tôi cần một người ở
bên cạnh. Lúc đó cảm giác cô đơn rất gần còn cảm giác yêu đương lại ở rất xa.
Chúng tôi đã từng nghĩ là
người ta yêu mình, yêu sâm đậm nhưng thực ra chúng ta yêu bản thân mình hơn.
Thoát
khỏi những ràng buộc vốn có, chúng ta mới thấy mình cô độc. Có lẽ trên con
đường chúng