
hoa?”
“Sáng nay đi học, lúc đi
ngang qua bồn hoa trồng trước cửa khu nhà bỗng nhiên phát hiện ra có một bông
hoa cực đẹp. Thực sự là rất đẹp, chứ không giống bây giờ đâu. Lúc đó không biết
tại sao tớ rất muốn ngắt bông hoa đó để đem tặng cậu, nhưng trước bồn hoa có
rất nhiều ông bà già đang tập thể dục buổi sáng. Trong số họ, có rất nhiều
người biết tớ nên tớ ngại không dám hái hoa trước mặt họ, sợ họ sẽ mắng tớ. Thế
nên tớ đàng phải đi quanh quẩn bên bồn hoa, đợi đến khi họ tập xong mới hái
bông hoa đó, cuộn trong sách, chạy một mạch đến trường. Trong giờ tớ không dám
bỏ hoa ra, sợ các bạn nhìn thấy lại cười nhạo, kết quả là đã làm cho bông hoa
rất đẹp trở thành thế này đây! Tiếc quá!” Hứa Lật Dương mân mê những cánh hoa
bị thâm, buồn rầu kể cho tôi nghe về nguyên nhân cậu ấy đi muộn sáng nay.
Tôi cầm bồng hoa hồng lên
nói nhỏ “Ngốc quá!”. Sau đó nhẹ nhàng đặt bông hoa vào trong cuốn nhật kí mà
tôi vẫn mang theo mình.
Trong trang nhật kí đó,
những gì tôi viết liên quan đến tuổi thanh xuân, liên quan đến hoa, liên quan
đến mối tình đầu ngây thơ đều nhuộm sắc hồng, màu của hoa hồng.
Mối tình của chúng tôi
bắt đầu như thế ấy.
Thực ra, tình yêu đẹp
nhất là lúc mới bắt đầu, khi mà hai người đều phải dò đoán cảm xúc của nhau.
Khi mối tình đơn phương trở thành mối tình song phương, tình yêu từng bước đến
triển, cũng là từng bước dẫn đến sự diệt vong, dẫn đến sự phản bội và chán ghét.
Bất cứ sự vật nào cũng có ngày tận thế, chẳng lẽ bạn lại hy vọng rằng tình yêu
có thể là một ngoại lệ sao?
Chúng tôi có thể gọi là
bắt đầu yêu nhau. Một tình yêu sớm. Năm đó với lứa tuổi của chúng tôi, rõ ràng
là một tình yêu quá sớm.
Trong lớp, chúng tôi vẫn
rất ít khi nói chuyện với nhau. Đợi đến lúc hết giờ, hai chúng tôi sẽ cố tình
làm một việc gì dó chần chừ kéo dài thời gian, đợi khi các bạn ra về gần hết,
hai đứa mới đứa trước đứa sau rời khỏi lớp, ra khỏi cồng trường, đi vào một con
đường ngõ hẹp và yên tĩnh.
Chúng tôi vẫn nói với
nhau rất ít. Tôi rụt rè và trầm lặng, lại còn hay xấu hổ. Còn cậu ấy cũng là
một người con trai ít nói. Hai người chúng tôi cứ thế im lặng đi bên nhau. Khi
đi ngang qua hàng điện tử, đúng lúc có mấy cậu con trai cùng lớp đi từ bên
trong ra, nhìn thấy hai chúng tôi liền lập tức kêu toáng lên: “Gì thế này, Hứa
Lật Dương, hai người?”
Bọn họ vừa đi vừa cười
lớn. Tôi ngượng đến nỗi không nói nổi câu nào. Còn Hứa Lật Dương vội vàng quay
sang quát bọn chúng: “Chúng mày đừng có mà ăn nói lung tung đấy nhé, buổi chiều
đi học để xem tao xử lí bọn mày thế nào.”
Mặc dù rất ngượng nhưng
trong lòng tôi rất vui, câu nói đó giống như một minh chứng về việc tình yêu
của chúng tôi đã được người khác thừa nhận.
Ở thời phổ thông, nếu như
một người con trai và một người con gái thường xuyên ra vào cổng trường cùng
nhau thì có khả năng bọn họ có vấn đề với nhau.
Khi lớn lên, nếu như một
người đàn ông và một người phụ nữ thường xuyên ra vào nhà nghỉ cùng nhau thì có
khả năng bọn họ có vấn đề với nhau.
Căn cứ để phán đoán về
mối quan hệ của một nam, một nữ cứ thế tăng tiến theo mức độ thời gian.
Một hôm trong giờ học ngữ
văn, Hứa Lật Dương bỗng nhiên dùng tay gí nhẹ vào lưng tôi.Lúc ngón tay trỏ của
cậu ấy gí vào lưng tôi, tôi có cảm giác như có luồng điện vừa chạy qua người.
“Cho mình mượn cuốn từ
điển, mình muốn tra một từ.” Hứa Lật Dương nói dịu dàng.
Tôi quay người lại, đưa
quyển từ điển cho cậu ấy.
Đợi đến lúc cậu ấy trả
lại cuốn từ điển, tôi mở ra xem, quả nhiên bên trong thấy kẹp một mảnh giấy có
ghi dòng chữ: Tan học mình đợi mình, trời sắp mưa rồi, mình không mang ô.
Thế là hôm đó sau khi tan
học tôi đã có được một cơ hội mong đợi từ lâu. Đó là được cùng Hứa Lật Dương
che chung một chiếc ô, đi trên con đường có hoa thơm. Một cảnh tượng vô cùng
lãng mạn.
Tôi vẫn còn nhớ, chiếc ô
ngày hôm đó có in hình hoa màu hồng nhạt. Hứa Lật Dương cao hơn tôi rất nhiều.
Chúng tôi đi cùng nhau, cậu ấy luôn phải hướng chiếc ô nghiêng về phía tôi. Tôi
nhìn thấy nước mưa từ ô rỏ xuống phía bên kia và rơi xuống người cậu ấy.
Lúc đó, tôi thấy trong
người cứ thấp thỏm không yên, vội nép sát vào người cậu ấy. Lúc này Hứa Lật
Dương mới dùng cánh tay còn lại đặt lên vai tôi.
Giấy phút đó chúng tôi
tựa vào nhau thật sát, sát đến nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi thơm của dầu gội
đầu trên tóc cậu ấy, sát đến nối tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim
cậu ấy, sát đến nỗi tim của tôi đập nhanh tới mức tôi muốn ngất.
Chúng tôi cứ thế nhẹ
nhàng ôm lấy nhau, dựa sát vào nhau đi trong mưa. Đó là lần đầu tiên tôi và Hứa
Lật Dương dựa sát vào nhau đến vậy, lần đầu tiên tôi cảm nhận hơi ấm của cậu
ấy, Chúng tôi im lặng và chìm đắm trong niềm hạnh phúc đó.
Lúc đó không ai nghĩ được
rằng có một chuyện tày trời sắp xảy ra.
Ở một chỗ rẽ, chúng tôi
đã gặp cô giáo chủ nhiệm lớp chúng tôi -
cô Vu. Cô Vu cầm ô đi về phía chúng tôi. Chúngtôi vừa rẽ thì gặp ngay cô Vu!
Tôi đứng đần người ra,
vội vàng tránh khỏi vòng tay của Hứa Lật Dương, còn Hứa Lật Dương cũng ng