
Hứa Lật Dương và bỗng thấy lạnh hết cả sống lưng, thất vọng tràn trề. Tôi
cảm thấy cô đơn, bị bỏ rơi.
Không biết là bao lâu
sau, Hứa Lật Dương bỗng đập vào vai tôi, nói: “Thuỷ Tha Tha, cậu cũng tham gia
cùng bọn tớ đi!”
Tôi thấy vô cùng cảm
kích, gật gật đầu với cậu ta.
Lúc đó tôi nhìn thấy một
sự dịu dàng trong mắt của Hứa Lật Dương, nhưng lại không để ý đến ánh mắt đầy
thù hận của Đoạn Tiểu Ngữ.
Sáng sớm ngày hôm sau,
mấy người chúng tôi vây quanh Đoạn Tiểu Ngữ để kiểm đồ. Sau khi kiểm xong đồ
đạc mang đi dã ngoại, tôi quay lại chỗ ngồi của mình nghỉ ngơi.
Lúc cô giáo phát thông
báo tập hợp để bắt đầu xuất phát, ngay lập tức, chúng tôi nhộn nhịp cùng nhau
xuống tầng.
Lúc ra đến cửa lớp. bồng
nhiên Đoạn Tiểu Ngữ kêu lên thất thanh: “Thuỷ Tha Tha, sao quần của cậu dính
đầy máu thế?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về
phía tôi.
Tôi dùng tay sờ vào đằng
sau mông, lúc tôi giơ tay ra trước mặt để nhìn, mặt tôi đỏ bừng lên, chỉ muốn
có một cái lỗ để chui xuống ngay lập tức.
Sao lại có thể bị hành
kinh đúng vào lúc này được nhỉ? Trời ơi, thật xấu hổ quá! Quần bị dính bẩn kiểu
này có lẽ là việc khủng khiếp nhất đối với những nữ sinh trạc tuổi tôi lúc bấy
giờ.
Tôi dùng cặp sách che
phía sau, vội vàng nói: “Tớ không đi dã ngoại nữa đâu, các cậu đi đi!”
Lúc này, tôi thậm chí
không đủ dũng cảm liếc nhìn sang phía Hứa Lật Dương. Tại sao tôi toàn gặp những
chuyện không hay trước mặt cậu ấy vậy nhỉ? Tôi quay về chỗ của mình, nhìn bạn
bè đều đã đi ra hết. Lớp học lại trở nên vô cũng yên tĩnh. Lúc này tôi mới đi
về phía nhà vệ sinh ở góc cuối hành lang.
Lúc tôi phát hiện ra cái
thứ chất lỏng màu đỏ đó không phải chảy ra từ trong người tôi mà chỉ là dính
trên quần thôi, tôi hoang mang không hiểu rút cuộc đã có chuyện gì.
Đoạn Tiểu Ngữ đã đổ tương
cà chua lên trên ghế của tôi, mà ghế trong lớp học lại có màu đỏ sậm nên không
dễ nhận ra. Tôi không bao giờ có thể nghĩ rằng chỉ vì muốn ngăn tôi cùng nhóm
với Hứa Lật Dương, cô ta lại có thể đối xử với tôi như thế.
Tôi cố gắng nén tiếng
khóc vỡ oà, vội vàng ra khỏi trường.
Dọc con đường dài, tôi
không hề dừng bước, không hề quay đầu lại, không ngừng thất vọng. Cuối cùng,
lại một lần nữa tôi để bản thân mình rơi vào cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Hứa Lật Dương thích Đoạn
Tiểu Ngữ. Đoạn Tiểu Ngữ cũng thích Hứa Lật Dương.
Còn tôi chỉ là một kẻ cô
đơn yêu đơn phương. Qúa thất bại. Tôi đã không biết phải đấu tranh giành một
thằng con trai với một đứa con gái như thế nào. Trong tay không một tấc sắt,
chỉ có ngồi đấy chờ đợi, quan sát. Không giống như bây giờ, tôi đã hiểu cách
tốt nhất để chiến thắng được đối thủ của mình là phải nữ tính hơn đối thủ. Mọi
thứ mình làm đều phải nữ tính hơn.
Tôi
là một người thừa. Đáng nhẽ tôi chỉ nên làm một khán giả. Còn khi tôi đã không
thể làm một khán giả thì sự lựa chọn duy nhất của tôi chỉ là bỏ trốn, cũng
giống như giây phút tôi cầm chiếc cặp che phía sau lưng, bỏ đi trong tiếng cười
của mọi người, chỉ có một mình cô đơn ở lại.
Thật bất ngờ, khi vừa về
đến cổng khu nhà mình ở thì tôi gặp Hứa Lật Dương đang đứng trước cửa một siêu
thị ở phía ngoài khu nhà, không biết đang làm gì.
Tôi chỉ vừa nhận ra cậu
ta trong giây lát, còn cậu ta thì hình như đã nhìn thấy tôi từ xa. Bốn mắt
chúng tôi gặp nhau, tôi nghĩ là ánh mắt của tôi lúc đó đầy oán trách, hờn giận.
Tôi muốn lườm cậu ta một
cái, tôi muốn trừng mắt lên nhìn cậu ta cho bõ tức nhưng cuối cùng tôi chỉ đứng
đần mặt ra đấy mà nhìn, ánh mắt có ba phần oán trách, ba phần tủi hơn và bốn
phần dịu dàng.
Cậu ấy nhất định hiểu
được ánh mắt của tôi. Chúng tôi cứ nhìn nhìn như thế khoảng nửa phút, sau đó
cậu ấy đã cất tiếng gọi tên tôi.
“Thuỷ Tha Tha!”
“Ừ?”
“Cậu không sao chứ?”
“Có chuyện gì đâu.”
Thưc ra tôi muốn giải
thích qua về chuyện vết bẩn ở trên quần nhưng lại thấy thật khó nói.
Cả hai rơi vào im lặng.
Tôi lên tiếng hỏi trước.
“Không phải là cậu đi dã
ngoại rồi sao? Tại sao lại đứng ở đây?”
Cậu ấy không đáp.
Tôi nhìn cậu ta với ánh
mắt kinh ngạc. Cậu ta cúi đầu, bước đi chầm chậm, mắt nhìn chằm chằm vào mũi
bàn chân của mình. Tôi cũng không gạn hỏi tiếp. Hai người chúng tôi cứ như thế
bước đi song song.
Bỗng nhiên cậu ấy thốt
lên: “Tớ không muốn đi chơi cùng bọn họ, tớ muốn chơi cùng cậu.”
Mặt tôi đỏ bừng lên, thẹn
thùng không nói lên lời. Cậu ta nhìn tôi, rồi cười tủm tỉn, vừa cười vừa nói:
”Mặt cậu đỏ rồi kìa!”
Tôi đám nhẹ vào lưng cậu
ấy. Cậu ấy cười, nụ cười rạng rỡ vô cùng.
Tôi cùng cười, hai chúng
tôi như hai kẻ ngốc nghếch vưùa đi vừa cười. Đến cầu thang nhà, tôi chạy lên
phòng thay một chiếc quần khác rồi chạy ù xuống.
Ngày hôm đó, cuối cùng
chúng tôi không đi dã ngoại mà ra Đông Hồ chơi.
Trường chúng tôi cách
Đông Hồ không xa lắm. Bên bờ hồ, gió thổi mắt rượi. Trên trời có dấu tích của
một đàn chim vừa mới bay qua. Hai người trẻ tuổi, non nớt ngồi bên bờ hồ suốt
cả buổi, khoảng cách chừng nửa thước. Tôi rất muốn nắm tay cậu ấy nhưng không
dám. Cái cảm giác hồi hộp khi lần đầu tiên được ngồi cạnh Hứ