XtGem Forum catalog
Cô Đơn Vào Đời

Cô Đơn Vào Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322464

Bình chọn: 7.5.00/10/246 lượt.

ay lập

tức bỏ tay ra khỏi vai tôi.

Thế nhưng mọi việc đã quá

muộn. Ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn tức giận của cô Vu làm tôi thấy vô cùng run

sợ, tôi chỉ chực khóc. Tôi không thể nào nghĩ ra được sự việc sẽ xảy đến như

thế này.

Cuối cùng, điều làm tôi

không thể tưởng tượng được là cô Vu nhìn chúng tôi lúc đó, tuy ánh mắt chứa đầy

ngạc nhiên và thất vọng nhưng cô lại không hề nói một lời nào, cứ thế bước

tiếp, cứ như thể là chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tôi sợ đến nỗi mãi sau đó

vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Đến khi tôi bình tĩnh lại thì cô Vu đã đi

khuất, không còn nhìn thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Tôi hỏi Hứa Lật Dương

giọng vô cùng lo sợ: “Chúng mình làm thế nào bây giờ? Thế là chính ta tiêu rồi.

Tại sao cô Vu lại không mắng mỏ gì chúng ta nhỉ?”

Hứa Lật Dương ỉu xìu đáp:

“Mình cũng không biết nữa.”

Suốt cả đến hôm đó, tôi

rất lo lắng. Tôi sợ cô Vu sẽ đi kể với các thầy cô giáo khác. Tôi biết là ở

dưới văn phòng, các thầy cô giáo thường hay bàn luận với nhau về chuyện của học

sinh. Có lúc thậm chí còn mang chuyện yêu đương nam nữ của học sinh ra làm trò

giải trí, nhận xét lung tung. Chắc chắn họ sẽ nói: Sao Thuỷ Tha Tha và Hứa Lật

Dương lại thích nhau nhỉ? Thật không thể nào tưởng tượng nổi.

Tôi sợ cô Vu sẽ bắt chúng

tôi làm kiểm điểm, đọc trước lớp, thậm chí trước toàn trường. Trong bản kiểm

điểm viết rằng: Em nhận thức được việc em và bạn Hứa Lật Dương yêu nhau vào lứa

tuổi này là không đúng, sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc học tập của em và bạn

ấy, làm xấu đi hình ảnh của lớp, của trường…

Đó là lần đầu tiên tôi

biết Tình yêu là một việc không hề đơn giản. Những người không có liên quan với

tình yêu của chúng ta mới thực sự là những yếu tố làm cho chúng ta cảm thấy

tình yêu là khổ đau. Còn với tình yêu sớm của những đứa học trò thì giống hệt

những con kiến nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác chà đạp hoặc thậm

chí giẫm chết vì quá yếu đuối.

Thực ra từ trước đến nay

tôi vẫn thấy cô Vu là một cô giáo rất tốt. Tuy khi lên lớp cô có hơi hà khắc,

một bài luận cô thường giảng đi giảng lại đến thuộc lòng (chúng tôi hay nói cô

đang giải phẫu bài luận), nhưng cô rất hoà nhã với học sinh; so với những thầy

cô khác thường xuyên doạ nat học sinh thì cô Vu là người luôn nhẹ nhàng. Có lúc

bài tập về nhà cô giao nhiều quá, học sinh ở dưới kêu la, đập bàn đập ghế không

chịu làm, cô liền ngậm ngùi bỏ bớt. Có lúc cô giảng bài rất chán, đặc biệt là

những tiết văn nghị luận, cả lớp đều bò ra bàn nằm ngủ hoặc đọc trộm truyện,

xem trộm báo dưới ngăn bàn. Chỉ có tôi quá phấn khích vì tối hôm trước cãi

thắng mẹ hoặc nhận được giấy nhắn của Hứa Lật Dương nên vẫn nghiêm chỉnh ngồi

nghe giảng. Cô luôn hướng về phía tôi với ánh mắt cảm kích, say sưa giảng bài

như thể cho mình tôi nghe vậy.

Về lý mà nói người như cô

Vu có lẽ sẽ không kể chuyện chúng tôi ôm nhau đi ngoài đường với bố mẹ chúng

tôi.

Về lý mà nói thầy cô giáo

không nên có những biện pháp quá mạnh với những đối tượng học sinh yêu sớm.

Phản tác dụng!

Về lý mà nói…

Đêm đó tôi luôn lẩm nhẩm

với mình những điều đó.

Trời sáng, tôi lại đeo ba

lô đi học.

Vừa bước vào lớp, đập

ngay vào mắt tôi là sơ đồ lớp với tên từng người cụ thể đã được kẻ sẵn trên

bảng. Cô Vu đang chỉ đạo mọi người ngồi vào vị trí mới đã được sắp xếp.

Chỗ ngồi của tôi bị

chuyển lên hàng đầu tiên. Hứa Lật Dương vẫn ngồi ở hàng cuối cùng, Châu Hảo

ngồi phía trước cậu ấy. Đoạn Tiểu Ngữ chuyển từ hàng thứ ba lên hàng đầu, cạnh

dãy với tôi, chỉ cách tôi một lối đi.

Tôi cứ chắc mẩm ràng chắc

cô Vu sẽ hẹn tôi ra để nói chuyện, thậm chí sẽ bảo tôi mời phụ huynh đến, sẽ

nghiêm khắc nói với tôi rằng em không thể làm như thế, em là hi vọng của các

thầy cô giáo, tại sao em có thể làm một việc không có chút lý trí nào như vậy

nhỉ? Em nhất định không được thân thiết với Hứa Lật Dương nữa…

Tôi đã chuẩn bị hết các

dự tính, chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu đựng những cơn bão tố đó. Thế nhưng, cả

ngày hôm đó, cô Vu ngoài việc sắp xếp lại chỗ ngồi, không hề gọi tôi ra nói

chuyện riêng.

Tôi không dám tiếp tục

nói chuyện với Hứa Lật Dương, lúc chuyển chỗ ngồi, đến quay xuống nhìn Hứa Lật

Dương một cái tôi cũng không dám.

Ngày hôm sau cô Vu vẫn

không gọi tôi.

Ngày hôm sau nữa…

Một tuần…

Cứ như thể là chưa hề có

chuyện gì xảy ra, cô Vu không hề nhắc nửa chữ về sự việc ngày hôm đó.

Chỉ có tôi, trong cả tuần

đó không dám nói chuyện với Hứa Lật Dương. Đứng ngồi không yên. Vô cùng lo sợ.

Hứa Lật Dương cũng không

dám chủ động bắt chuyện với tôi.

Tờ giấy viết sẵn chỉ để chờ

đưa cho Hứa Lật Dương bị tôi nắm tay cho đến khi nhàu nát mà vẫn chưa đủ can

đảm đưa cho cậu ấy. Hơn nữa, tôi cũng chẳng có cơ hội nào để đưa. Hết giờ, Hứa

Lật Dương nhanh chóng thu xếp sách vở và đi về theo lối cửa sau. Một tuần liền

chúng tôi không nói chẳng với nhau, cũng không dám có bất cứ liên lạc nào. Qủa

thực, đó là những ngày tháng cô cùng đáng sợ.

Cứ như thể chúng tôi

không phải là người yêu của nhau, mà là hai kẻ tội phạm, hai tên ăn trộm, làm

những việc vô li