
Ngữ là bông hoa
nở dưới ánh mặt trời, còn tôi là bông hoa nở trong đêm tối mịt mùng.
Đoạn Tiểu Ngữ thường
xuyên đi đến chỗ ngồi của Hứa Lật Dương để bắt chuyện với cậu ấy, có lúc cũng
hơi đùa với lũ con trai ngồi phía sau. Nhưng tôi cảm thấy cô ta có ý với Hứa
Lật Dương. Nếu không thì tại sao trước đây cô ta rất ít xuống cuối lớp để nói
chuyện, chơi đùa mà bây giờ thường xuyên lui tới, nếu không thì tại sao cô ta
lại hay pha trò cho Hứa Lật Dương cười. Tôi ngồi ngay đằng trước Hứa Lật Dương
nên bọn họ nói gì với nhau tôi đều nghe rất rõ, đấy là chưa kể tôi rất chăm chú
lắng nghe.
Còn thái độ của Hứa Lật Dương thì đúng là rất nhẹ nhàng, cách noi
chuyện với Đoạn Tiểu Ngữ thật khác hẳn với Châu Hảo, nhã nhặn hơn nhiều. Cứ
nhìn thấy Đoạn Tiểu Ngữ và Hứa Lật Dương thì thầm to nhỏ là tôi lại thấy trong
lòng như có lửa đốt.
Cho đến một ngày, bỗng
nhiên Châu Hảo hỏi tôi: “Cậu có thấy hình như là Đoạn Tiểu Ngữ thích Hứa Lật
Dương không?”
Tôi không nói gì nhưng
trong lòng vô cùng tức tối. Đúng thế, tôi cũng cảm thấy Đoạn Tiểu Ngữ thích Hứa
Lật Dương, nhưng tôi không dám tin vào sự thực đó. Thế nhưng mọi người đều cảm
thấy thế, tôi tin Hứa Lật Dương cũng không phải là ngoại lệ. Phân tích rõ ràng
những điều này khiến tôi dần dần cảm thấy đôi chút tuyệt vọng, một cô gái xinh
đẹp dễ thương như thế chủ động thích một người con trai thì có ai mà không rung
động cơ chứ?
Tôi cố không nói gì nhưng
cuối cùng vẫn không kìm nổi, hỏi lại Châu Hảo: “Thế cậu thấy Hứa Lật Dương có
thích Đoạn Tiểu Ngữ không?”
Tôi tỏ ra vô cùng bình
tĩnh khi hỏi một câu như vậy. Điều đó mới là quan trọng nhất.
Thật bất ngờ, Châu Hảo
lại cười một cách khó hiểu, nói: “Ôi, điều đó thì tớ không biết.”
Nụ cười khó hiểu của Châu
Hảo khiến tôi cảm thấy mình như đang bị vạch trần chân tướng, mọi suy nghĩ
trong đầu tôi như bị lộ hết ra bên ngoài. Từ lúc đó, tôi bỗng thấy Châu Hảo
thực ra chẳng ngốc tí nào, có thể cô ta khôn quá hoá ngu.
Châu Hảo vẫn muốn tiếp
tục bàn luận về sự tiến triển của mối quan hệ này còn tôi chẳng có tí hứng thứ
nào nữa, lúc này tôi chỉ muốn được yên tĩnh để bình tâm lại.
Tôi không học được cách
giấu giếm, lúc đó cũng chẳng biết thế nào gọi là xảo trá. Cả tiết học tôi ngồi
đần người ra, nghĩ về việc tôi thích Hứa Lật Dương, nhưng Hứa Lật Dương lại
không biết, nghĩ lại những mẩu đối thoại cười nói của cậu ta và Đoạn Tiểu Ngữ,
cứ thế nghĩ lan man, rồi tự nhiên nước mắt chảy đầm đìa, cứ như là vô cùng tủi
thân, ấm ức vậy. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi biết được cái cảm giác đau
thắt từng khúc ruột nó như thế nào. Bầu trời bỗng đổi màu xám xịt, rồi chuyển
sang u ám và cuối cùng, tối sầm lại.
Trong đầu óc non nớt của
tôi chứa đầy những câu nguyền rủa độc ác: Giá mà Đoạn Tiểu Ngữ đột nhiên chết
thì có phải tốt biết bao! Ví dụ như bị xe tông, ví dụ như trượt chân ngã từ lầu
cao xuống, mặt đập xuống đất… những ý nghĩ xấu xa đó làm tôi vã mồ hôi.
Tôi thật giống như đứa
con gái hư và độc ác, thế nhưng ác độc là một việc thật đáng xấu hổ, bởi vì mỗi
người bình thường đều giương cao tấm biển hiệu hiền lành, lương thiện của mình
lên. Những tấm biển hiệu của họ khiến tôi có cảm giác cả thế giới này chỉ có
mình tôi là độc ác! Nếu không làm sao mà tôi lại có thể suy nghĩ hi vọng Đoạn
Tiểu Ngữ chết hoặc bị huỷ hoại dung nhan được chứ.
Sau
này tôi mới biết, sự hiền lành, lương thiện và tấm biển hiệu hiền lành, lương
thiện mà mọi người vẫn tự giương cao là hai việc hoàn toàn khác nhau. Suy nghĩ
độc ác và hành động độc ác cũng không thể quy kết vào làm một được.
Kết thúc đợt thi giữa học
kì, trước yêu cầu của tất cả mọi người, lớp tôi tổ chức một cuộc dã ngoại ở bờ
sông. Chúng tôi được tự do nhập nhóm.
Sau khi cô giáo tuyên bố
việc tự do lập nhóm, mọi người bắt đầu bàn bạc rất rôm rả. Tôi không hề quay
đầu lại. Tôi mong chờ Hứa Lật Dương sẽ chủ động mở miệng nói trước: “Thủy Tha
Tha, mấy người chúng mình một nhóm nhé!”
Nhưng chưa đợi đến lúc
Hứa Lật Dương bàn bạc lập nhóm với tôi thì Đoạn Tiểu Ngữ, ngồi cách đó hai dãy
bàn đã nói vọng sang chỗ chúng tôi: “Này, mấy cậu đừng bỏ quên tớ đấy nhé.” Mặt
cô ta rạng rỡ, hớn hở trông thấy. Tôi lén lườm cô ta một cái. Rõ thật là đong
đưa.
Một lát sau, Đoạn Tiểu
Ngữ rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía chúng tôi. Tôi không ngoảnh mặt lại nhưng
nghe rất rõ giọng nói của cô cô ta. Với giọng vô cùng phấn khích, cô ta phân
công những ai phụ trách mang cái gì. Tôi nghe thấy cô ta nói với Hứa Lật Dương:
“Cậu sáng sủa, sạch sẽ nên không cần khuôn vác chỗ đồ này, cậu chỉ cần mang
nhiều đồ ăn một chút là được rồi.”
Đoạn Tiểu Ngữ vừa nói dứt
lời, một cậu con trai ngồi phía sau liền cất tiếng nói: “Đoạn Tiểu Ngữ, có phải
cậu để ý Hứa Lật Dương không? Sao lần nào cậu ta cũng được cậu ưu tiên vậy, bị
“sắc đẹp” của cậu ta mê hoặc rồi sao?”
Cậu con trai này vừa pha
trò vừa nói. Vừa dứt lời thì một tràng cười rộn lên. Đoạn Tiểu Ngữ quay ra mắng
bọn họ: “Các cậu muốn chết phải không?”, rồi lại nhẹ nhàng đấm lưng cậu đó.
Tôi nghe thấy tiếng cười
của