
ợt tới vành tai Sở Nhan,
dịu dàng hỏi cô.
Đôi mắt mù sương của Sở Nhan bổng nhiên sáng rỡ ngẩn người, giống như là đột nhiên ý thức được hành động của mình, cô bỗng
chốc thu hồi vòng tay vẫn đang ở trên cổ của anh, hai tay che miệng, hơi nước lần nữa bịt kín mắt của cô.
Không nói một câu, cô xoay người chạy ngược về, động tác quá nhanh khiến Trác Dương không còn kịp giữ lại.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan. . . . . ."
Trác Dương sững sờ đứng tại chỗ, hoàn toàn không thể hiểu được hành động của Sở Nhan.
Nếu như cô yêu anh, cô tại sao muốn lẫn tránh anh, cự tuyệt anh?
Nếu như cô không yêu anh, tại sao lúc anh muốn buông tay cô lại hôn anh?
Rốt cuộc cô có yêu anh hay không?
Tại sao khi anh bất chấp theo đuổi, cô lại liều mạng trốn tránh?
Anh ba lần bốn lượt nói với cô là anh nhớ thương cô, cô lại tuyệt tình nói
không muốn nhớ anh, ngày tiếp nối đêm, giữa bọn họ diễn ra một cuộc
giằng co mà ai cũng không dám thừa nhận, hành hạ trái tim lẫn nhau.
Rốt cuộc là tới khi nào, anh mới có thể chân chính đến gần cô? Chính thức có được cô? Mấy ngày sau.
"Nhan Nhan, mấy ngày trước nghe nói bác trai bị xa thải, vậy món nợ trong nhà không thành vấn đề chứ? Có cái gì anh có thể giúp một tay không?" Chí
Kiệt hỏi Sở Nhan đang ngồi đối diện anh.
Gần đây thật sự xảy ra quá
nhiều chuyện, mấy ngày trước, chuyện vay ngân hàng đang thuận lợi đột
nhiên vướng mắc, nháy mắt lại khôi phục bình thường, gấp đến nổi anh
thiếu chút nữa cả đêm đầu bạc. Mà bây giờ, rốt cuộc cuối cùng tất cả
cũng đã trở về lại quỹ đạo bình thường, rốt cuộc anh cũng có thời gian
an ủi cô thật tốt.
"Mẹ em nói cho anh biết?" Vuốt trán, bộ mặt Sở Nhan mệt mỏi.
"Bác gái cũng là lo lắng cho em, nếu như em có cần gì, anh thật sự hi vọng có thể giúp được em." Chí Kiệt bộ mặt rất chân thành.
"Cám ơn anh, Chí Kiệt, anh quả thật là một người tốt." Sở Nhan cảm động ướt hốc mắt.
Bây giờ Chí Kiệt so với quá lúc trước đã thục hơn rất nhiều, rất tâm lý, cũng rất biết cách quan tâm săn sóc.
"Vậy. . . . . ." Anh đột nhiên ấp a ấp úng , trên mặt nổi lên một mảng đỏ ửng khác thường."Nếu em thấy anh tốt, vậy có thể cho anh cái vinh hạnh được đem đến hạnh phúc cho em không?"
Cô kinh ngạc mở to mắt, không cách nào tiêu hóa kịp hàm nghĩa trong lời nói của Chí Kiệt.
"Chí Kiệt, anh ... anh nói vậy là có ý gì?" Cô cà lăm hỏi.
Chí Kiệt đi tới bên người cô ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cô, một tay đặt lên đầu gối cô.
"Nhan Nhan, cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ không để cho em thất vọng."
Trái tim Sở Nhan kích động vô cùng đập mãnh liệt, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
"Chí Kiệt, anh nói là thật lòng sao?" Cô khó tin nhìn anh.
Anh đột nhiên cầm chặt tay của cô, thiết tha yêu cầu: "Nhan Nhan, gả cho anh, hãy để cho anh chăm sóc em một đời."
Ông trời ơi, anh tư nhiên lại cầu hôn cô, quả thật cô rất muốn té xỉu bất tỉnh.
Đây là lần thứ hai, anh cầu hôn cô.
Trong lòng cô cực kỳ bối rồi, cô chợt nhớ tới, lần đầu tiên anh cầu hôn cô thì trong lòng cô hân hoan vui sướng.
Khi đó cô tin tưởng mình là nàng công chúa trong truyện cổ tích đang đi đến kết cục hạnh phúc nhất, mà cô giờ khắc này, sau khi trải qua biết bao
nhiêu chuyện đã không bao giờ còn tin tưởng vào kết cục hạnh phúc của
truyện cổ tích nửa.
Nếu như giờ phút này người cầm chiếc nhẫn quỳ gối trước mặt cô là một người khác, tin tưởng cô sẽ vui đến muốn khóc?
Nhưng cô đã tự tay chặt đứt con đường đi đến hạnh phúc đó rồi.
Cô cùng Trác Dương không còn có thể hạnh phúc nữa, cô có gả cho Chí Kiệt hay không, cũng đã chẳng còn quan trọng nửa rồi.
Nghĩ lại, nếu muốn làm cho Trác Dương hoàn toàn chết tâm, cái này không phải một phương pháp tốt sao?
Anh sẽ không hận cô chứ?
Nghĩ tới đây, cả trái tim của cô đau đớn vô cùng, đau đến nói không ra lời.
"Tin tưởng anh, về sau anh nhất định sẽ làm một người chồng mẫu mực nhất, tuyệt đối sẽ không để cho em chịu nữa điểm uất ức."
Chí Kiệt giơ tay lên thề, bộ dạng nếu như không làm được sẽ bị thiên lôi đánh chết.
"Anh hiểu biết rõ bây giờ người trong lòng em là cấp trên lúc trước của em,
chẳng qua anh không ngại, thật sự không ngại, chỉ cần em đồng ý gả cho
anh, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc, làm cho em hoàn toàn quên đi sự hiện hữu của anh ta."
Nhìn Chí Kiệt trước mặt, trong đáy mắt anh cô thấy được • sự quyết tâm cùng cố chấp.
Nếu anh đã không để ý chuyện lúc trước của mình với Trác Dương, tại sao cô lại tự làm khổ chấp nhất chuyện anh đã từng phản bội?
Mà quan trọng hơn, kết hôn với Chí Kiệt, có thể làm cho Trác Dương đối với cô hoàn toàn chết tâm.
Thật ra thì cô vốn nghĩ, muốn nhờ Chí Kiệt cùng cô hợp diễn ra một câu
chuyện tình cảm khiến Trác Dương chết tâm, hiện tại không cần, còn có
cái gì thật sự tàn nhẫn hơn chuyện này nửa?
Nhắm mắt lại, cô gật đầu một cái.
"Thật? Em thật sự đồng ý?" Thấy cô gật đầu, Chí Kiệt vẫn còn không dám tin tưởng hỏi lại.
Kéo cô một cái anh ôm cô ở trong phòng làm việc xoay tròn.
"Thật tốt quá, anh sẽ kết hôn! Nhan Nhan đã đồng ý gả cho anh!" Anh lớn tiếng kêu, nhanh chóng bị hạnh phúc bao
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập