
Lục Tiến cúi đầu xuống, nhìn bàn tay nhỏ bé
trong lòng bàn tay thô ráp của mình, nửa ngày sau, rốt cuộc hắn cũng
nhàn nhạt lên tiếng, “Tôi sẽ cho em thời gian từ từ quen với tôi, nhưng đừng có để cho tôi phát hiện ra em không nghe lời, rõ chưa?”
Ngày hôm qua đã làm cho cô sợ hại nhỉ?
Khi hắn chạy như bay trên con đường núi
đã nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của cô vang lên vô số lần, ngay cả
nằm mơ cũng rơi nước mắt, có lẽ hắn không nên nóng vội như vậy.
Trong phút chốc cô giương mắt lên nhìn hắn, xác định hắn không nói đùa cô mới cắn môi khẽ gật đầu.
“Ngoan lắm.” Lục Tiến khẽ mỉm
cười, hai tay chống hai bên mép giường, cúi người hôn nhẹ lên chóp mũi
cô một cái sau đó dán khuôn mặt tuấn tú lên mặt cô, nhẹ nhàng cọ cọ vài
cái.
Thân thể vừa mới tắm rửa của hắn tỏa ra
một mùi hương đàn ông thanh mát, cô bị bao phủ bởi mùi hương gợi cảm,
cực kì không được tự nhiên nhưng lại sợ khiến hắn không vui nên chỉ ngồi ngoan ngoãn trên giường tiếp nhận sự đụng chạm của hắn.
Thấy cô hai mắt nhắm nghiền tiếp nhận nụ hôn của hắn thì tâm trạng Lục Tiến rất tốt, sau khi hôn một cái thật
mạnh lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, rốt cuộc hắn thả cô ra, vươn tay túm lấy cái ba lô quân dụng trên đầu giường, lấy quần áo ra ném lên giường. Sau đó hắn không hề cố kị cởi chiếc quần lót ướt đẫm ra trước mặt cô,
thứ bị bao vây trong quần lót đang ở trong trạng thái ngủ say nhưng đã
rất hưng phấn.
Sơ Vân nuốt xuống tiếng kinh hô trong cổ họng, nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác. Lục Tiến cười khẽ chậm rãi thay quần trước mặt cô, đến khi vành tai trắng nõn của cô đã hiện lên
một màu đỏ ửng hắn mới lấy từ trong túi một cái khăn tắm sạch sẽ ném cho cô.
“Xuống dưới lầu tắm sau đó đến phòng bếp ăn chút gì đi.”
“Lâu rồi không về, trong nhà không có gì cả, mấy hôm nữa tôi sẽ cho người mang đến, trước mắt em chịu khó một chút.” Hắn tự tay khẽ vuốt tóc cho cô, giọng điệu có chút áy náy nói. Để cho
công chúa nhỏ được chiều chuộng phải ở trong căn nhà đơn sơ này thật sự
đã làm khó cho cô.
Trên mặt cỏ phế tích, xác chết chất đống hắn cũng có thể ngủ ngon lành, vốn căn nhà này với hắn cũng không quá
cũ nát như vậy nhưng một khi cô xuất hiện trong căn nhà này thì nó lại
có vẻ vô cùng đơn sơ. Cô đã quen với sàn nhà trải thảm dày chốn thành
thị, những vườn hoa hồng tinh sảo cổ điển, tất cả mọi thứ ở đây không hề hợp với cô. Nhưng như thế thì sao chứ? Lục Tiến cười lạnh lùng. Đơn sơ
cũng được, sa hoa cũng được, dù cho hắn có ở đâu thì bọn họ cũng chỉ có
thể ở bên nhau.
Lục Tiến vừa ra khỏi cửa phòng thì tấm
lưng cứng còng của Sơ vân sụp xuống ngay. Cô dùng bàn tay run rẩy nhẹ
nhàng xóa đi ấn kí sau tai cùng chóp mũi. Sau đó cô cầm chiếc khăn mặt
trên giường, mang đôi dép nam Lục Tiến để lại ra khỏi phòng.
Cả căn nhà đều dùng cây trúc và ván gỗ
tạo thành, đã lâu năm không tu sửa nên rất nhiều chỗ đã rách nát, lúc
xuống lầu thanh trúc dưới chân phát ra tiếng kẽo kẹt, chùng xuống như
đang giẫm đạp trên mặt người, lúc nào cũng có thể vỡ ra.
Dép lê dưới chân quá lớn, đôi chân ngọc
nhỏ nhắn như muốn rơi ra khỏi đôi dép, Sơ Vân không thể vịn vào lan can
đi từng bước một xuống lầu. Đi xuống lầu rẽ qua phía sau đã trông thấy
chỗ có thể tắm mà Lục Tiến vừa nói. Sơ Vân mang theo váy từ từ đi đến
chỗ những cây trúc, ở đó đã đặt một cái chậu chứa nước cũ kĩ cùng đồ
dùng để rửa mặt mới tinh.
Dòng nước suối trong veo lạnh buốt phủ lên mặt vô cùng thanh mát, Sơ Vân thở nhẹ một hơi rồi nâng chiếc khăn mặt lạnh buốt lên.
Sau khi rửa mặt xong cô bắt đầu nhìn
quanh đánh giá chỗ này. Trong nắng sớm, thỉnh thoảng truyền đến một
tiếng chim hót, không khí tươi mát như có thể rửa sạch phổi. Từ căn nhà
trúc nhìn lại có thể thấy vô số ngọn núi cao vút phía xa xa, đỉnh núi
mây mù lượn lờ, đẹp như một bức tranh. Đi xem hết ngôi nhà trúc thì thấy trước cửa ra vào là một bãi đất trống đầy đá vụn. Chiếc xe việt dã tối
qua Lục Tiến đã lái đến đang nằm lẳng lặng trên bãi đất trống. Mà phía
trước bãi đất trống là một con đường phía dài hẹp uốn lượn dành qua xe
quân đội. Nhìn dọc theo con đường có thể nhìn thấy lác đác vài chục căn
nhà trúc xây dựng hai lên sườn núi.
Sơ
Vân ngơ ngác nhìn về phía những dãy núi không thấy đỉnh, khu rừng rậm
sâu không thấy đáy, nửa ngày sau cũng không lên tiếng. Cái thế giới mà
mình đã quen thuộc kia đã ngày càng trở nên xa xôi. Ba, mẹ, bà ngoại, em trai, bây giờ họ thế nào? Cô còn có thể gặp lại họ chứ? Trong phút
chốc, hai mắt Sơ Vân đã nhòa lệ. Cô vươn tay vịn lấy tay vịn cầu thang
bên cạnh, mềm nhũn trượt người xuống, ngồi chồm hổm trên cầu thang trúc
vùi mặt vào chiếc khăn mặt. Cô cố gắng nhịn tiếng khóc xuống nhưng lại
càng không ngăn nổi nên chỉ có thể dùng khăn mặt lau đi tất cả uất ức.
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên. Cô trở về chỗ ống trúc,
dùng nước suối lạnh buốt rửa sạch mặt mình một lần nữa, sau đó tìm một
mảnh trúc mỏng quấn mái tóc dài của mình lên.
Theo lời dặn của Lục Tiến phải ăn cái gì đó cũng chỉ là hai gói mì tôm lấy từ trên xe xuống, rửa sạch cái nồi
thiết