
anh tràn đầy
cảm giác được người khác cần cũng được người khác ỷ lại, ngực dâng lên
một luồng nhiệt lớn.
“Tối hôm qua đã đi mất rồi?”
Euler tiện tay mặc một cái quần đùi vào rồi kéo cửa ra nghe binh lính
ngoài kia báo cáo, gương mặt vốn điển trai tà khí cuối cùng không giấu
được biểu lộ kì quái.
A Tiến điên rồi sao? Giữa đêm qua đã lái xe mang theo đứa con gái của hắn xuống núi mất rồi? Ừm, xem ra con mèo
nhỏ kia cũng phải phải biết điều lắm nhỉ.
“Nhìn cái gì hả? Còn không mau cút đi!” Tên lính đứng trước cửa ra vào trộm liếc nhìn vào cô bé đang dọn dẹp
đống bừa bộn trong căn phòng, hình như rất kinh ngạc cô bé còn có thể
xuống giường, Euler nhíu mày quát khẽ, một cước đá bay gã!
Sau khi đá người đi, anh ta sờ cằm nhìn vào trong phòng, cô bé đang dùng hai tay “xoạt” một tiếng kéo bức màn dày cộm ra.
Ánh nắng sáng rực thoáng cái đã chiếu
sáng căn phòng âm u, sau khi đẩy cửa sổ ra, mùi vị dục vọng nồng nặc
trong căn phòng cũng nhanh chóng được thay thế bằng không khí tươi mát
bên ngoài.
Nhìn cô bé kiễng chân, hai tay nắm lấy
lan can, mắt nhắm lại hít một hơi thật sâu không khí tươi mát bên ngoài, Euler không nhịn được khẽ nhoẻn miệng cười.
Nô lệ nhỏ bé này của anh thật đúng là làm cho người ta yêu thương.
Sáng sớm, mây mù lượn lờ trên đỉnh núi,
một vầng thái dương đỏ rực nhảy ra khỏi đường chân trời, xuất hiện trên
biển mây mênh mông. Dãy núi vô cùng yên tĩnh, biển mây bắt đầu phập
phồng khởi động, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chó sủa.
Mặt trời dần dần lên cao, từ biển mây
tỏa ra những tia nắng chói mắt, mây mù tràn ngập ngọn núi yên tĩnh bắt
đầu bò ra khỏi đỉnh núi.
Trong rừng rậm sum xuê, rải rác vài căn
nhà bằng cỏ tranh hoặc nhà trúc cũ nát ẩn hiện trong rừng sâu, có vài
ngôi nhà tranh mái hiên thấp bé như sắp rủ xuống mặt đất.
Dưới chân núi, căn nhà trúc cũ nát
nghênh đón vị chủ nhân chưa từng xuất hiện. Sau căn nhà trúc, từng cây
gậy trúc nối liền nhau, dẫn dòng suối sau núi đến lầu một của căn nhà.
Lục Tiến đứng trước miệng nước chảy,
dùng tay rút ra nút nhựa cũ nát ngăn dòng nước chảy. Một dòng nước suối
lạnh buốt chảy thẳng xuống từ gậy trúc, xối trên thân thể chỉ còn lại
một chiếc quần của hắn.
Trong phòng ngủ lầu hai, đột nhiên Sơ
Vân ngồi bật dậy từ chiếc giường gỗ! Cô thở hổn hển, thái dương toát mồ
hôi lạnh, vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần từ cơn ác mộng vừa rồi.
Cơn ác mộng quá kinh khủng, một bóng đen còn đang nhúc nhích trong vũng
máu, một con vật đang gặm khối thịt vẫn không ngừng phát ra tiếng gầm.
Sau khi thở dốc, cô dần tỉnh táo lại, bắt đầu vặn vẹo cái cổ cứng ngắc
nhìn về bốn phía.
Đây là một căn phòng rất lớn nhưng có
thể nhìn ra đã lâu không có ai sử dụng. Phòng trống không, ngoại trừ cái giường gỗ dưới người cô và chiếc bàn vuông bên kia cũng chỉ có một cái
thùng gỗ đã bị khóa đặt sát góc tường. Chiếc giường chỉ có một màu và
hoa văn cổ xưa, có một mùi long não rất nặng. Trên sàn nhà phủ một tầng
bụi, từ trên giường tới cửa là một chuỗi những dấu chân mất trật tự.
Đây là đâu? Tại sao mình lại ở trong này?
Sơ Vân ngơ ngác đánh giá căn phòng một
lúc lâu, cuối cùng, cô chậm rãi ngồi lên, cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy
đầu gối, sau đó chôn đầu vào hai chân. Bên chân là chiếc áo nhạt màu vừa mới che trên người cô, là áo của người kia. Thì ra những cảnh kia không phải là ác mộng.
“Cộp cộp cộp…” bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đang đi lên lầu.
Cửa phòng bị đẩy ra, Sơ Vân chậm rãi
ngẩng đầu lên nhưng cô nhanh chóng dời tầm mắt đi. Người kia đứng trước
cửa ra vào, mái tóc ẩm ướt rối bù, mấy giọt nước từ trên róc chảy xuống
khuôn mặt điển trai tà mị, mười phần dã tính. Thân thể với tỉ lệ cân
xứng làm cho người ta kinh tâm động phách, chỉ mặc một chiếc quần lót đã ướt. Sau chiếc quần lót bị nước thấm ướt là thứ khỏe mạnh đầy đặn không hề che giấu, đĩnh đạc lộ ra vẻ ngạo nghễ của chủ nhân nó với cô bé trên giường.
Sơ Vân chỉ nhìn qua rồi không dám nhìn
nữa. Lục Tiến thấy cô đã tỉnh thì đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng. Thấy cô
vùi đầu không dám nhìn hắn, hắn khẽ cười một tiếng, cứ như vậy đi vào
phòng, đến gần bên giường.
Cô thấy hắn tới gần lại bắt đầu không tự chủ được nhìn thẳng về phía sau. Lục Tiến đến bên giường, cúi người
vươn tay mở khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ra, bắt cô đối mặt với mình.
“Nếu như tôi muốn làm gì em, em cảm thấy em có thể tránh được sao?” Hắn khàn khàn lên tiếng.
Hàng mi dài cong vuốt của cô run rẩy,
chậm rãi rủ mi mắt xuống, không dám đáp lời. Lục Tiến nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào của cô, trong lòng quả thật rất yêu thích nhưng vẻ sợ hãi trên mặt cô khiến cho hắn cực kì không vui.
“Đã là người của tôi rồi thì ngoan ngoãn một chút cho tôi.” Hắn nhíu mày cảnh báo.
“Chuyện ngày hôm qua tôi không hy vọng sẽ có lần tiếp theo.”
Thân thể cô run rẩy, nhớ tới hôm qua,
ngón tay đang núi lấy áo khoác của cô cũng không tự chủ được mà run lên. Lục Tiến đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm trong lòng bàn tay
dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Bàn tay nhỏ bé của cô trắng nõn mềm mại giống như được chạm ngọc.